Khi Diệp Không Thanh đến cô nhi viện để tham gia khám chữa bệnh từ thiện, anh không khỏi nhíu mày. Không chỉ riêng anh, mà cả những bác sĩ đi cùng cũng đều trở nên trầm mặc khi nhìn thấy quang cảnh nơi đây.
Mặc dù chỉ là cô nhi viện ở một huyện nhỏ, nhưng nơi này thật sự quá đỗi tạm bợ. Sân chơi rộng mà trống vắng, chỉ có hai chiếc xích đu cũ kỹ nghiêng ngả, nhìn như đã dựng ở đó từ nhiều năm. Bên cạnh là một chiếc cầu trượt nhựa, màu sắc đã phai nhạt, chỉ còn lờ mờ thấy được sắc đỏ nguyên bản. Những đứa trẻ lớn nhỏ vốn đang chơi đùa ở sân, thấy người lạ đến liền dừng lại, đứng nép vào nhau, e dè nhìn nhóm bác sĩ.
“Hôm nay viện trưởng có việc, các con phải ngoan ngoãn nhé.” – Một nhân viên dặn dò rồi tiếp tục dẫn các bác sĩ đi thăm mấy em nhỏ đang đợi khám.
Viện trưởng không hy vọng chữa khỏi được cho tất cả, chỉ cần có thể giúp được một đứa trẻ khỏe mạnh hơn thôi là ông đã vui lắm rồi – niềm vui ấy, có khi là cả nhiều năm dồn lại.
“Vừa rồi đứa bé đó bị bệnh tim bẩm sinh, cha mẹ nó không có tiền chữa trị nên đem bỏ lại đây.” – Viện trưởng vừa đi vừa kể – “Thật ra mấy năm nay tình trạng cũng không quá nặng, chỉ cần chú ý đừng để bé xúc động quá là được. Ai... làm cha mẹ thì dễ, nhưng để có trách nhiệm với con thì không phải ai cũng làm được.”
“Em nhớ hình như chính quyền có một khoản hỗ trợ riêng cho các cô nhi viện như thế này. Chiếc cầu trượt ngoài sân đáng lẽ nên được thay mới rồi chứ?” – Một bác sĩ không nhịn được, buột miệng nói, trong giọng nói mang theo chút chất vấn.
Một bác sĩ bên cạnh liền kéo nhẹ tay người vừa nói, ra hiệu đừng nói tiếp nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT