Ôn Sương nghiêng đầu: "Bạn gái cậu Lâm Thiên Thiên, nửa năm trước đã chết rồi. Cậu yêu cô ta, một lòng một dạ với cô ta, chính là vì hai người đã kết minh hôn.”
Ôn Sương nói có đầu có đuôi, khiến cha mẹ Phó, Phó Tư Hành, cả Hà Uyển Bình và chú Chu đều rùng mình.
“Tôi là người theo chủ nghĩa vô thần!” Phó Tinh Chu sắp bị Ôn Sương làm cho điên rồi, anh gào lên: "Thiên Thiên là người, là người sống sờ sờ.”
Ôn Sương “ồ” một tiếng: "Vậy lúc cậu nắm tay, hay là ôm cô ta, không thấy tay và người cô lạnh hơn người thường à? Còn nữa, cô ta không ra khỏi cửa là vì cô ta không thể thấy ánh mặt trời. Đêm đó cậu bị mấy tên côn đồ cướp giật, thật ra chúng không phải là người, mà là ma. Là cô ta tìm chúng diễn một vở kịch, mục đích là để tiếp cận cậu.”
Phó Tinh Chu vốn còn định tiếp tục biện minh, nhưng Ôn Sương đột nhiên nói ra chuyện đêm đó Thiên Thiên cứu anh, rõ ràng chuyện đó, anh chưa từng nói với ai.
Nhớ lại mỗi lần ôm, nắm tay Thiên Thiên, cô ấy đều lạnh hơn người thường, cả người anh không khỏi dựng tóc gáy.
Thôi xong!
Lời của Ôn Sương không phải là thật hết chứ?
Không không không!
Anh không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Sao Thiên Thiên có thể là ma được chứ?
“Chồng ơi, có thể bảo chú Chu ra ngoài mua cho em bút lông, chu sa và giấy vàng được không?”
Phó Tư Hành gật đầu: "Được.”
Nửa giờ sau, chú Chu đã mua những thứ Ôn Sương cần mang đến.
Ôn Sương nhận lấy đồ, cô đứng trước bàn, dùng bút lông chấm chu sa, bắt đầu vẽ bùa.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, như khoác lên người cô một lớp hào quang thần thánh. Ngòi bút như rồng bay phượng múa trên giấy, mỗi nét đều cứng cáp, mạnh mẽ, tràn đầy sức mạnh.
Trên lá bùa, dần dần hiện ra những hình vẽ và phù văn. Những phù văn đó như những câu chú cổ xưa, tỏa ra ánh sáng huyền bí.
Vẽ xong một lá bùa hộ mệnh, một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, lá bùa đó như ngọn lửa rực cháy, có thể thanh tẩy mọi tà ác.
“Đưa 500 đây, lá bùa hộ mệnh này cậu mang theo bên mình, chỉ cần cậu không lấy ra, Lâm Thiên Thiên cũng không dám lại gần cậu. Cậu cũng sẽ biết cô rốt cuộc là gì.”
Phó Tinh Chu trong tiềm thức vẫn không muốn tin, anh vừa định từ chối thì thấy Phó Tư Hành liếc mắt về phía anh với ánh nhìn cảnh cáo, không cho phép xen vào.
Phó Tinh Chu đành phải lấy tiền từ ví ra đưa cho Ôn Sương.
Ôn Sương cười tủm tỉm nhận lấy.
Phó Tinh Chu cầm lấy lá bùa hộ mệnh, anh căm giận lườm Ôn Sương một cái: "Nếu cô vu oan cho Thiên Thiên, tôi nhất định sẽ tìm cô tính sổ!”
Phó Tinh Chu sải bước rời đi.
Phó Tư Hành nhìn Ôn Sương sau khi nhận được 500 đồng thì tâm trạng không tồi, anh mím chặt môi, muốn bỏ ra giá cao mua một lá bùa hộ mệnh, nhưng lời đến bên miệng lại không nói ra được.
Cha mẹ Phó cũng muốn mua bùa hộ mệnh của Ôn Sương.
Họ không biết lá bùa có thật sự hiệu quả hay không, nhưng vừa rồi nhìn Ôn Sương vẽ ra, cảm giác có một sức mạnh huyền bí và cường đại.
Nhưng nếu họ mở miệng hỏi mua, chẳng phải là gián tiếp tin lời ma quỷ của cô sao?
Hay là cứ xem tình hình của thằng ba thế nào đã, nếu anh thật sự quen một cô bạn gái ma, họ tin lời Ôn Sương cũng chưa muộn!