[Ai da, đêm chung kết ngày mai chính là ngày cuối cùng của tên lụy tình này rồi. Kết cục còn thảm hơn cả anh cả của anh, không chỉ bị moi tim, chết rồi tro cốt còn bị người ta đổi thành tro cốt của chó.]
Phó Tinh Chu không thể nhịn được nữa, anh quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn Ôn Sương: "Cô lằng nhằng không dứt à?”
Ôn Sương sờ sờ mũi, đôi mắt đẹp trong veo nhìn Phó Tinh Chu: "Trong lòng cậu rõ mà?”
Phó Tinh Chu đôi tay buông thõng nắm chặt thành quyền, trán nổi đầy gân xanh: "Ông đây rõ cái gì?”
Vừa nói xong hai chữ “ông đây”, sau gáy liền ăn hai cái tát liên tiếp.
Là Phó Tư Hành và cha Phó đánh.
Phó Tinh Chu ấm ức vô cùng.
Anh đã bị Ôn Sương sắp đặt đến mức sắp chết, chết rồi còn bị đổi tro cốt thành tro cốt chó, cô đã trù ẻo anh ác độc như vậy, chẳng lẽ còn muốn anh phải nhẹ nhàng nói chuyện với cô sao?
Tức thì tức, nhưng không thể coi như cô đang tụng kinh gõ mõ, anh hoàn toàn không nghe.
Phó Tư Hành nhìn Ôn Sương, giọng trầm thấp hỏi: "Cô nhìn ra được gì từ tướng mạo của em ba?”
Ôn Sương đứng sát lại bên cạnh Phó Tư Hành: "Nếu em nói ra, chồng có thể hoãn chuyện hòa ly với em lại một chút được không?”
Kết hôn một năm, Ôn Sương trước mặt Phó Tư Hành luôn là bộ dạng trang điểm đậm.
Anh rất ít khi thấy mặt mộc của cô. Giờ phút này, cô không trang điểm, làn da như trứng gà bóc, mịn màng, ngũ quan tinh xảo, tươi tắn, đôi mắt đẹp long lanh, ướt át nhìn anh, trông đặc biệt sống động.
Trước kia cô luôn làm trời làm đất, anh không muốn nhìn cô thêm một cái nào. Lúc này mới phát hiện, cô trông cũng không tệ, cả người như có một sức sống mới. Sự thay đổi của một người, tại sao lại đột ngột lớn đến vậy?
Chẳng lẽ, cô thật sự là thiên tài huyền học của Linh Nguyệt Cốc?
Cô tạm thời không muốn ly hôn với anh, đúng ý anh. Trong lòng anh còn rất nhiều nghi vấn, cần phải giữ cô lại bên cạnh, quan sát thêm một thời gian.
“Có thể hoãn lại chuyện ly hôn.”
Nghe Phó Tư Hành nói, Ôn Sương cong môi, cười rạng rỡ.
“Anh cả, cô ta làm loạn như vậy, anh còn sống với cô làm gì?” Phó Tinh Chu bất mãn nói.
Ôn Sương hừ cười một tiếng: "Anh ấy không sống với tôi, cậu cũng chỉ có một con đường chết. Cậu bị kết minh hôn, dương khí sắp bị hút cạn rồi.”
Những người trong phòng bệnh đều sững sờ.
Minh... minh hôn?
Phó Tinh Chu sau một lúc ngơ ngác, không nhịn được mà ngửa đầu cười ha hả.
“Ôn Sương, đầu óc cô bị lừa đá rồi phải không? Sao tôi có thể bị kết minh hôn được?”
Ôn Sương đưa tay về phía Phó Tinh Chu: "Tình hình của cậu bây giờ hơi nghiêm trọng, nếu cần tôi giải quyết thì phải trả tiền quẻ.”
Phó Tinh Chu tức giận nói: "Biến.”
Phó Tư Hành nhìn Ôn Sương: "Cần bao nhiêu tiền, tôi trả thay nó.”
Ôn Sương không biết giá cả ở đây, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "500 đi, cần chính cậu ta đưa cho tôi.”
Phó Tinh Chu không biết anh cả có phải bị Ôn Sương chuốc thuốc mê hay không, lại thật sự định đưa tiền cho cô, anh tức giận nói: "Không đưa, không đưa. Anh cả, anh cũng đừng tin lời ma quỷ của cô. Anh xem em có chỗ nào giống bị kết minh hôn không?”