Hồi tưởng kiếp trước:

“Hoàng thượng, thần muốn vào hậu cung của ngài!”

Trong triều đình, Lê Tứ Cửu quỳ thẳng người dưới đất, rống ra một câu rung trời lở đất.

Úc Cẩm Tu cúi mắt nhìn hắn.

Một nam nhân, một đại tướng quân bị cả kinh thành đề phòng, một người dã tâm bừng bừng, thế mà lại la to muốn… tiến vào hậu cung của anh?

Úc Cẩm Tu đầy một bụng nghi hoặc, theo phản xạ, anh lập tức từ chối.

Bị từ chối xong, Lê Tứ Cửu không nói gì, chỉ bình tĩnh rời khỏi hoàng cung; Úc Cẩm Tu còn tưởng đây chỉ là trò đùa nhảm, không ngờ đến đêm, Lê Tứ Cửu thật sự khởi binh tạo phản.

Úc Cẩm Tu vẫn luôn biết Lê Tứ Cửu là thanh kiếm sắc trong tay mình, nhưng chỉ khi lưỡi kiếm ấy quay đầu chĩa vào mình, anh mới nhận ra nó bén đến mức nào. Lê Tứ Cửu một mình đối đầu triều đình suốt nửa năm trời, dốc toàn lực như muốn liều mạng sống chết, thế công dữ dội, chỉ mất nửa năm đã gần như rút cạn binh lực và tài lực của cả kinh thành.

Nhưng cuối cùng, Úc Cẩm Tu vẫn thắng.

Quân đội mai phục quanh trướng của Lê Tứ Cửu, tầng tầng lớp lớp, đến khi hắn phản ứng kịp thì đã là cá nằm trên thớt. Úc Cẩm Tu từ trong lửa đỏ bước ra, đứng trước mặt hắn, trầm giọng nói:

“Ngươi thua rồi.”

Lê Tứ Cửu bên má còn vết trầy, nheo mắt nhìn về hướng cũ, không nói tiếng nào.

Úc Cẩm Tu nhìn khuôn mặt bị ánh lửa chiếu rọi, gần như yêu nghiệt kia, thở dài: “Lúc trước ngươi nói muốn tiến vào hậu cung của trẫm, trẫm còn tưởng ngươi bị ngu, ai ngờ đó chỉ là cái cớ để khởi binh.”

Nghe vậy, Lê Tứ Cửu đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng anh, hai mắt đỏ rực như băng tiễn, lạnh buốt thấu tim.

“Ngươi sai rồi. Ý ta thật sự là muốn vào hậu cung của ngươi!” Hắn cười lạnh, giọng chứa đầy bất chấp: “Vào không được hậu cung của ngươi, thì ta muốn cả thiên hạ này!”

Úc Cẩm Tu sững sờ, theo bản năng hỏi lại: “… Vào hậu cung của trẫm, thật sự quan trọng với ngươi vậy sao?”

Lê Tứ Cửu đáp không chút do dự: “Đương nhiên!”

Thế là, Lê Tứ Cửu bị nhốt vào thiên lao, chờ thu tới bị xử trảm. Đại Chu cuối cùng cũng yên ổn trở lại. Nhưng câu “Đương nhiên” hắn buông ra hôm đó, hai chữ thôi mà như ngàn cân đập vào lòng Úc Cẩm Tu, khiến anh mỗi lần nhớ lại vẫn cảm thấy chấn động không thôi.

Úc Cẩm Tu thật sự không ngờ, Lê Tứ Cửu lại vì anh mà si tình đến vậy.

Si đến mức không chiếm được… thì sẽ phá huỷ.

Anh bắt đầu nghĩ, nếu khi đó mình đồng ý để hắn vào cung, liệu mọi chuyện có đi theo hướng khác không?

Điều khiến người ta không thể tin nổi là… chuyện đó, thật sự xảy ra rồi.

Bởi vì sau một giấc ngủ, Úc Cẩm Tu tỉnh dậy phát hiện mình quay về… nửa năm trước.

Thời điểm Lê Tứ Cửu còn chưa vào kinh, còn chưa thành phản thần.

Ký ức vẫn nhớ về cái lần Thái hậu bị đánh cho ho ra máu mỗi ngày, chính mình thì chưa ngủ được một đêm ngon lành, kinh thành loạn lạc, tất cả như vừa mới xảy ra hôm qua. Úc Cẩm Tu lập tức hạ quyết tâm, tuyệt đối không để bi kịch kia tái diễn.

Cho nên, khi Lê Tứ Cửu lại thốt ra câu: “Thần muốn vào hậu cung của ngài”, Úc Cẩm Tu không chút do dự mà đồng ý.

Mà Lê Tứ Cửu cũng thật sự không khởi binh. Hoặc có thể nói, hắn mất đi lý do để khởi binh.

Thái hậu, hoàng thúc, Thường Thuận Hải, đám quan lại… tất cả đều cảnh giác với Lê Tứ Cửu, nhắc anh phải đề phòng hắn, nhưng bọn họ không hiểu, người duy nhất từng bị hắn tạo phản là anh — chính anh mới là người rõ nhất.

Úc Cẩm Tu biết, Lê Tứ Cửu đúng là điên, nhưng nguyên nhân khiến hắn nổi điên lại rất đơn giản.

Vì hắn quá yêu anh.

Tình yêu đó bắt nguồn từ đâu, Úc Cẩm Tu cũng không rõ, nghĩ tới nghĩ lui, chắc là do mấy năm qua, hai người trao đổi mấy bức thư toàn mưu lược với trí tuệ khiến Lê Tứ Cửu mê mẩn anh lúc nào không hay.

Úc Cẩm Tu thầm nghĩ… mình đúng là một nam nhân vừa có mị lực vừa mang nghiệp nặng.

---

Tác giả có lời muốn nói:

49 ( Tứ Cửu ): Trong khi bản thân còn chưa hiểu chuyện gì đã hóa vai phản diện lớn (xoa đầu).

Tiểu kịch trường:

Hệ thống: Cậu làm cái gì vậy?! Cậu tạo phản đấy!!!

49: Cậu biết cái gì, đây là kế hoạch của bản tướng quân.

Hệ thống: ?

49 (nheo mắt): Đợi tôi đánh bại tiểu hoàng đế xong… tôi sẽ nhốt anh ấy vào địa lao…

Hệ thống: Rồi sao nữa?

49: Rồi bắt anh ấy mỗi ngày phải sủng tôi, tôi sẽ điên cuồng cày điểm sủng ái! (Kế hoạch vĩ đại hoàn tất!)

Tiểu hoàng đế khi ấy: Nếu đẹp trai là một cái tội… thì trẫm tội đáng muôn chết…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play