Dù Úc Cẩm Tu nói nghe có vẻ đúng lý, nhưng anh thật sự không quen ngủ chung với người khác, lại càng không quen nằm ngủ trên giường lạ.

Anh nằm trằn trọc đến nửa đêm mới nhắm mắt được, vất vả lắm mới gượng được chút buồn ngủ, thì trời cũng đã tờ mờ sáng.

Cửa bị gõ nhẹ hai cái, Thường Thuận Hải cẩn trọng gọi: “Hoàng thượng, đến giờ lâm triều rồi ạ…”

Úc Cẩm Tu thở dài thật sâu, uể oải xoa mi tâm rồi ngồi dậy khỏi ổ chăn.

Anh vẫy tay ra hiệu cho Thường Thuận Hải vào giúp mình vấn tóc, thay long bào. Cho đến khi Úc Cẩm Tu bước ra khỏi Cẩm Thốc Cung, không có động tĩnh gì, còn Lê Tứ Cửu thì vẫn nằm trên sập ngủ ngáy o o, chắc vì hành quân mệt quá, đến cả người cũng chẳng buồn trở mình.

Thường Thuận Hải thấy quầng thâm dưới mắt Úc Cẩm Tu đậm hơn hôm qua, lo lắng hỏi: “Hoàng thượng, ngài không sao chứ?”

Úc Cẩm Tu lại xoa mi tâm: “Trẫm vẫn ổn, trẫm chờ lát nữa nếu không ổn.”

Hôm qua anh vừa diễn cho đám đại thần một màn “nạp Lê Tứ Cửu vào hậu cung”, đầu óc bình thường cũng biết, hôm nay lên triều thể nào cũng loạn như cái chợ.

Quả không sai, vừa lên triều, một lão thần gần sáu mươi tuổi đã hằm hằm bước ra: “Hoàng thượng! Lê Tứ Cửu chiếm giữ Đông Bắc, tay nắm trọng binh, đánh vài trận thắng thì lên mặt, từ chối nghe lệnh triều đình! Loại người mắt không thấy vua, coi thường hoàng quyền như vậy, hỏi Hoàng thượng ngài một món trang sức còn phải suy nghĩ ba lần, sao hắn đòi vào hậu cung, ngài lại lập tức đồng ý?!”

Còn chưa để Úc Cẩm Tu lên tiếng, một ông lão ngoài bảy mươi đã chỉ vào lão thần vừa rồi quát: “Ngươi tưởng ngươi có công trị quốc vài lần thì được phép ăn nói với Hoàng thượng kiểu đó hả? Còn biết đạo làm thần tử không?!”

Nói xong, lại có một ông tám mươi mấy tuổi lắc lư bước ra, chửi hai ông trước là chó chê mèo lắm lông, không có phép tắc, không coi Hoàng thượng ra gì. Nhưng mắng một hồi, ông ta lại quay xe, nói mình thật ra đồng tình với ông đầu tiên — Lê Tứ Cửu tuyệt đối không thể vào hậu cung!

Úc Cẩm Tu ngồi nghiêm chỉnh trên long ỷ, rũ mắt nhìn xuống bên dưới.

Anh nắm quyền mới hơn một năm, biết mấy vị đại thần ngoài mặt kính trọng, bên trong thì không. Cũng bởi vậy, lão thần đầu tiên mới dám mở miệng với cái giọng đó.

Còn người thứ hai, nhìn thì như cãi nhau với người trước, thật ra là nhắc Úc Cẩm Tu nhớ rằng người ta có công trị thủy, dù có giận cũng không thể phạt.

Những trò mèo như vậy Úc Cẩm Tu đã quá quen, chẳng buồn để tâm. Anh ngồi đó mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng đang nghĩ: Triều đình sao mà nhiều lão già thế này.

Thấy Úc Cẩm Tu không nói, mấy người vốn còn dè chừng cũng bắt đầu góp chuyện, triều đình tức khắc biến thành cái chợ. Tiếng ồn ào khiến tai anh ong ong muốn nổ.

Anh gắng nghe thử xem họ đang nói gì.

Có người cho rằng anh quá trẻ, không hiểu chuyện, bị Lê Tứ Cửu dụ dỗ, giống như bị bệnh dịch tả truyền nhiễm vậy. Cũng có một nhóm nhỏ là mấy quan văn trẻ tuổi, bênh anh hết mình, cho rằng tình yêu là vô tội, Hoàng thượng yêu ai thì cứ sủng người đó.

Nhưng, to mồm không đồng nghĩa với đông người. Phần lớn vẫn đang im re. Họ là nhóm có tiếng nói trong triều, và đã sớm được Tĩnh Vương và Thái hậu thông báo chuyện “giữ Lê Tứ Cửu lại trong cung”, nên không lên tiếng nữa.

Đợi một lúc, Úc Cẩm Tu gập ngón trỏ, nhẹ gõ tay vịn, giọng lạnh tanh:

“Cãi đủ chưa?”

Một câu này khiến triều đình lập tức im bặt.

Lúc tiên hoàng mất, Úc Cẩm Tu còn nhỏ, mấy năm nay việc nước toàn do Úc Ngôn Lễ xử lý. Từ năm ngoái anh mới lên nắm quyền, đám đại thần ngày nào cũng căng như dây đàn —— vì khác với ông hoàng thúc ôn hòa kia, Úc Cẩm Tu tính cách lãnh đạm, ít nói, mặt như đúc từ băng. Chả ai đoán được anh đang nghĩ gì. Trong mắt đám đại thần, anh chính là kiểu hoàng đế khó đoán, khó lấy lòng, sâu không thấy đáy.

Không khí trong triều lập tức cứng đờ, ai nấy cúi gằm đầu giả chết, sợ bị anh dằn mặt.

Giữa sự im lặng như tờ, người vẫn im lặng từ đầu là Úc Ngôn Lễ hơi bước lên một bước: “Hoàng thượng, thần có điều muốn nói.”

Úc Cẩm Tu hơi gật đầu: “Hoàng thúc cứ nói.”

Úc Ngôn Lễ ánh mắt ôn hòa đảo qua đám người, mỉm cười: “Lê tướng quân vốn dĩ tiêu sái, hành xử chẳng giống người thường. Hắn đòi tiến cung, thật ra cũng chỉ vì có tình cảm với Hoàng thượng… Dù chuyện xảy ra bất ngờ, nhưng thần và Thái hậu đều cho rằng, tấm lòng đó là thật, Hoàng thượng cũng cảm động, nên mới đồng ý cho hắn vào cung làm bạn.”

Khi câu “vào cung làm bạn” được thốt ra, đám đại thần bỗng thấy chuyện này cũng không quá điên rồ. Lại nghe nói quyết định này là do Hoàng thượng và Thái hậu cùng đồng thuận, chẳng còn ai tiện mở miệng nữa, thế là thuận nước đẩy thuyền, cho qua.

Khi triều tan, mọi người rút hết, Úc Cẩm Tu tựa vào ghế thở phào nhẹ nhõm.

Tối qua anh mất ngủ, trên triều lại ra vẻ lạnh lùng, chẳng biết có làm mất hình tượng trong mắt các đại thần không. Nhưng vụ Lê Tứ Cửu được giải quyết trót lọt khiến anh có chút tự hào.

Anh đang buồn ngủ, định quay về chợp mắt một lát, thì một tiểu thái giám chạy như bay vào điện: “Hoàng thượng, Thái hậu triệu ngài.”

Úc Cẩm Tu hé miệng thở dài: “… Trẫm đi đây.”

Từ Ninh Cung.

Úc Cẩm Tu bưng chén trà nóng, cố tỉnh táo nghe Thái hậu mắng.

Hôm nay không có Úc Ngôn Lễ ở đây, lời Thái hậu cũng chẳng còn giữ kẽ, bà vừa xoa đầu ngón tay vừa mắng từng câu: “Ngươi xem lời ai gia như gió thoảng bên tai à? Hôm qua mới dặn phải đề phòng Lê Tứ Cửu, cách xa ra, ngươi thì hay rồi, ngủ thẳng trong cung nhà người ta luôn!”

Úc Cẩm Tu hờ hững đáp: “Lê Tứ Cửu không ngốc tới mức ra tay trong hoàng cung.”

Thái hậu dựng mày trợn mắt: “Hắn mà thật ra tay thì đã muộn rồi! Ngươi tưởng mình có bao nhiêu cái mạng chịu nổi mấy trò nguy hiểm đó?!”

Úc Cẩm Tu im lặng.

Thái hậu nhìn con trai rất lâu, nghi ngờ hỏi: “Từ hôm qua ai gia đã thấy kỳ lạ… Hoàng thượng, chẳng lẽ…”

Bà ngừng lại tìm từ: “Chẳng lẽ ngươi đang… che chở cho Lê Tứ Cửu?”

Vừa dứt lời, Thái hậu bỗng nhớ đến chuyện hôm qua khi anh ra khỏi cung đã hỏi: “Có khi nào… hắn vào cung thật sự vì thích trẫm không?”

Lúc đó bà còn cười khẩy, cho rằng anh còn trẻ, tin vào cái gọi là “tình cảm đôi bên”.

Từ từ…

Tình?

Thái hậu lạnh sống lưng, nghi hoặc nhìn Úc Cẩm Tu: “Có phải hắn nói gì với ngươi? Hay là… Ai gia nghe nói hắn đúng là có chút nhan sắc, chẳng lẽ Hoàng thượng ngươi…”

Úc Cẩm Tu cau mày, dứt khoát: “Sao có thể!”

“Thế thì là vì cái gì?”

Úc Cẩm Tu không trả lời, chỉ nói: “Lê Tứ Cửu tuyệt đối sẽ không hại trẫm.”

Thái hậu nghe xong chỉ thấy giận muốn nổ đầu, ôm trán quát: “Lê Tứ Cửu là ai? Năm năm đã làm đến Thượng tướng quân, có dũng có mưu, tay cầm binh quyền, lại nhiều lần kháng chỉ! Ngươi không phòng hắn, lại còn tin hắn không hại ngươi?!”

Úc Cẩm Tu trầm mặc rất lâu, như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ khẽ đáp: “Trẫm nhất định sẽ trấn an được hắn, mẫu hậu yên tâm.”

Thái hậu giận tím mặt: “Ngươi trấn an hắn, là có ích gì?”

Nghe vậy, Úc Cẩm Tu nhìn mẫu hậu mình một cái thật sâu.

Đương nhiên là có ích.

Vì Lê Tứ Cửu yêu anh đến điên cuồng.

Úc Cẩm Tu thở dài. Anh không biết làm sao để giải thích với mẹ rằng, mình vừa quay về từ nửa năm sau...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play