Ngày Lê Tứ Cửu trở về kinh, từng ngóc ngách trong thành đều chật kín người.
Đầu thu mát mẻ, trời trong vắt, tiết trời dễ chịu khiến lòng người cũng vui theo. Quan lại trong triều ai nấy đều mặc triều phục, cúi đầu chia ra đứng hai bên trước cửa thành, thần sắc nghiêm trang cung kính.
Phía sau bọn họ là hàng vệ binh chặn hết dân chúng lại phía sau, tuy ngăn được người, nhưng không ngăn nổi cái miệng của họ ——
“Cuối cùng cũng sắp thấy được Lê Tứ Cửu trông ra sao rồi!”
“Tui nghe nói hắn mặt mày dữ tợn, cao tầm ba mét, để râu quai nón, còn có hàm răng đỏ chót! Nhìn phát là muốn xỉu!”
“Hừ, mặt mũi do tâm sinh ra thôi… Lê Tứ Cửu cái kiểu người cậy có công đánh trận nên không ai dám trị, nuốt không ít lợi lộc từ triều đình chúng ta!”
“Nhưng… nhưng tui rõ ràng nghe bảo là hắn đẹp trai lắm mà…”
“Gì cơ? Người gian manh như thế thì đẹp cái gì?”
Giữa những lời bàn tán điên cuồng đó, Lê Tứ Cửu xuất hiện.
Cánh cổng thành son đỏ nặng nề từ từ mở ra, phát ra âm thanh "kẹt kẹt" đầy đè nén. Hắn nhận lại văn thư từ tướng giữ cổng, ngẩng đầu nhìn vào trong thành qua khe cửa vừa hé.
Hắn thấy một biển người đông nghẹt hai bên đường, tựa như hai con sông dài vô tận. Hắn không nhịn được cảm khái cười một tiếng: “, náo nhiệt ghê á.”
Vừa cúi đầu nhét lại văn thư vào ngực, mặc kệ cửa thành mở hết chưa, hắn đã giật dây cương, đạp bụng ngựa lao thẳng vào thành.
Dân chúng nghe động tĩnh mới nhao nhao duỗi cổ hóng chuyện. Nhưng khi trông thấy cảnh tượng thật sự ở cửa thành, những tiếng rì rầm xôn xao bỗng dưng im bặt.
Lần này về kinh, Lê Tứ Cửu chỉ dẫn theo đội thân vệ của mình. Đám tướng sĩ trẻ đi sau hắn mặc giáp bạc, ai nấy khí thế hừng hực, nhưng chẳng ai để mắt đến họ. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào Lê Tứ Cửu.
Hắn ăn mặc chẳng khác ai, thậm chí bộ giáp trên người còn cũ sờn hơn, bùn đất dính đầy giày và quần. Trái với vẻ nghiêm túc của các tướng sĩ phía sau, cả người hắn toát lên sự tùy tiện như thể vừa đi làm ruộng về.
Để tránh nắng rọi thẳng vào mắt, hắn híp mắt nửa chừng, học mấy minh tinh trên TV, nở một nụ cười với đám dân đang nhìn mình. Ai ngờ nụ cười ấy vừa quét qua, cả quan lại lẫn dân thường đều hoảng hồn cúi đầu né tránh, như thể vừa trông thấy chó dữ lao tới.
Ngay lúc đó, trong đầu hắn vang lên một tiếng rất khẽ.
Hệ thống:
[Lê Tứ Cửu, mặt ác nhân của cậu… dọa người ta sợ chết.]
Lê Tứ Cửu sững người, đưa tay sờ mặt, đành cười khổ thu lại nụ cười.
Hắn tính tình đơn giản, ngay thẳng, chỉ tội cái mặt quá "mê hoặc". Ngũ quan hắn cực kỳ sắc sảo: lông mày dài, mắt hẹp, mũi thẳng, khóe môi hơi cong như cười. Nhưng tổng thể nhìn vào lại ra vẻ gian xảo, như kiểu “ta đây có âm mưu”. Hệ thống bảo mỗi lần hắn cười là y như đại ma vương phản diện. Chỉ khổ cái là, hắn cười… vì thật lòng vui.
Sao lại không vui cho được?
Hắn xuyên tới cổ đại đã năm năm, cày cuốc học binh pháp còn chăm hơn ôn thi đại học, đánh bao trận lập vô số chiến công, từ lính quèn leo lên làm đại tướng quân. Máu và nước mắt nhiều bao nhiêu không cần nói ai cũng hiểu.
Giờ hắn đánh cho Đông Uy quốc tan nát, hoàng đế triệu hồi hắn về kinh để phong thưởng.
Cũng là một bước lớn tiến gần đến mục tiêu mà hắn và hệ thống đã đặt ra.
Tiểu hoàng đế từ sớm đã cử người đợi ở cửa thành. Thấy hắn đến, binh lính lập tức ra nghênh đón, nói mấy lời khách sáo rồi hộ tống hắn về hướng hoàng cung.
Hắn đi qua đám đông chen lấn, đợi tới khi hắn và các tướng sĩ đã đi khuất khỏi con phố dài, đám quan lại phía sau mới bắt đầu thẳng lưng, leo lên xe ngựa, nối đuôi nhau ầm ầm chạy về hướng hoàng cung.
Chưa tới nửa canh giờ, Lê Tứ Cửu đã dừng lại trước cửa điện Đông Xương. Vừa nghiêng người định xuống ngựa, đã có một tiểu thái giám chạy đến nhận dây cương, dắt ngựa đi. Hắn nhìn thấy trước cửa điện có hai người đứng đó, còn chưa kịp nhìn rõ, đám quan lại sau hắn đã ào ào quỳ xuống.
Hắn ngẩng đầu lên.
Người bên phải thu hút ánh mắt hắn đầu tiên. Một nam nhân mặc quan phục đỏ tía, đầu đội mũ bạc, đứng lưng thẳng tắp, dung mạo tuấn tú, môi mang nụ cười dịu dàng. Đứng đó thôi đã giống như bước ra từ tiểu thuyết.
Hai ánh mắt giao nhau, người kia khẽ gật đầu, cười càng dịu hơn.
Hắn vừa định quay sang nhìn người bên trái thì người đó đã cười híp mắt bước đến: “Lê tướng quân! Ta chờ ngài lâu lắm rồi!”
Vừa thấy rõ mặt người kia, hắn bỗng cảm thấy thân thiết vô cùng.
Người này da trắng không râu, mặt mập mạp, cười hớn hở. Ở hiện đại, mỗi dịp Tết, bà hắn đều dắt hắn đi dạo phố mua câu đối, tranh Tết — mà mặt ông này nhìn chẳng khác nào em bé trên tranh Tết, chỉ thêm vài nếp nhăn nơi đuôi mắt.
Cảm giác thân thuộc dâng trào, hắn ngửa đầu suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng nhớ ra hai người đó là ai: “Là… là Tĩnh Vương và Thường công công gì đó?”
“Đúng là Tam vương gia và thần.” – Thường Thuận Hải đáp.
Hệ thống:
[Hai người đó, một là hoàng thúc, một là tổng quản đại nội. Mau hành lễ.]
Hắn bừng tỉnh — bảo sao hai người đó đứng như tượng sáp, hóa ra đang chờ hắn cúi đầu chào.
Hắn vội vàng khom người. Lúc này Thường Thuận Hải mới xoay người: “Mời tướng quân theo ta.”
Trên đường đến điện Thái Hòa, Thường Thuận Hải nói Hoàng thượng vì chờ hắn mà trì hoãn buổi thiết triều, đủ biết coi trọng cỡ nào. Hắn nghe mà vui ra mặt, hỏi lại: “Thiệt hả?”
Tới cổng điện Thái Hòa, bá quan văn võ nối nhau vào trong, hắn cũng định đi theo thì bị Thường Thuận Hải giơ tay chặn lại: “Tướng quân chờ chút, ngài vào sau cùng.”
“Ờ.” Hắn nghe lời đứng chờ. Vừa đứng được ba phút thì từ trong điện vang lên tiếng gọi tên hắn. Hắn nhìn Thường Thuận Hải dò hỏi, được đáp: “Tướng quân, mời vào.”
Hắn nhấc chân bước vào điện.
Năm tốt nghiệp cấp ba, hắn cùng đám bạn đi chơi Bắc Kinh, định bụng ngày cuối ghé thăm cố cung. Ai ngờ đúng lúc đó cố cung đóng cửa tu sửa. Nhớ lại vẫn tiếc hùi hụi, hắn thật sự rất muốn tận mắt thấy hoàng cung một lần.
Giờ được như nguyện, hắn bước vào điện nhưng không dám nhìn bậy, chỉ biết tay vuốt bội kiếm, đi giữa hàng quan lại đang dõi theo từng bước. Trong đó, có một ánh mắt từ ngay chính giữa thẳng tắp nhìn về phía hắn — Úc Cẩm Tu.
Hắn quỳ xuống dập đầu: “Thần, Lê Tứ Cửu, khấu kiến Hoàng thượng.”
Sau một thoáng im lặng, tiếng nói trong trẻo vang lên: “Tướng quân, mau đứng dậy.”
Hắn đứng dậy, ngẩng đầu lên.
Oa.
Lê Tứ Cửu chỉ biết Úc Cẩm Tu năm nay mười chín tuổi, nhưng không ngờ hoàng đế lại đẹp như vậy, khiến hắn ngẩn người mất một lúc.
Anh và Tĩnh Vương hơi giống nhau, chỉ là nước da trắng hơn, mặt mũi sắc nét hơn, so với Tĩnh Vương dịu dàng thì anh giống một thanh kiếm vừa rút khỏi vỏ — chỉ ngồi yên đó cũng toát ra khí thế bức người.
Hắn nhận ra mình nhìn quá lâu, đến cả quầng thâm dưới mắt Úc Cẩm Tu cũng thấy rõ. Giật mình, hắn vội cụp mắt xuống.
Úc Cẩm Tu hỏi: “Đây là lần đầu trẫm gặp tướng quân đúng không?”
“Hồi hoàng thượng, đúng vậy.”
Từ khi xuyên đến đây, hắn lập tức ra biên cương, làm lính hai năm, phó tướng hai năm, năm ngoái mới được làm tướng quân. Hai người chỉ từng trao đổi thư từ, chưa gặp bao giờ.
Thấy câu trả lời hơi cứng, hắn thêm: “Tuy chưa gặp mặt, nhưng thần luôn tưởng nhớ hoàng thượng.”
Tự thấy câu nịnh này rất ổn, ai dè Úc Cẩm Tu không hề vui, im một lúc thật lâu, đến khi các quan bắt đầu xì xào thì anh mới nói tiếp: “Từ xưa Đại Chu và Đông Uy dây dưa không dứt, dù Đông Uy là nước nhỏ nhưng rất gian xảo. Tướng quân chỉ trong một năm đánh bại họ ba lần, ép họ chịu thua, thật là dũng cảm và mưu trí.”
Hắn được khen mà sướng rơn, không kìm được nở nụ cười nhìn Úc Cẩm Tu: “Hoàng thượng quá khen.”
Úc Cẩm Tu hình như không ngờ hắn đột nhiên ngẩng mặt nhìn, ánh mắt dao động một chút.
Hệ thống:
[Cậu… lại cười, dọa người ta rồi.]
Dù không tin anh bị dọa, hắn vẫn ngoan ngoãn thu lại nụ cười. Bỗng nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi, hoàng thượng, thần có vật này muốn tặng ngài.”
Úc Cẩm Tu gọi: “Thường Thuận Hải.” Một bóng tròn tròn chạy vèo vào điện, giơ khay tới trước mặt hắn. Hắn moi trong ngực ra một chuỗi gì đó, “cạch” một cái quăng lên khay.
Sắc mặt Thường Thuận Hải cứng đờ.
Hắn long trọng nói: “Chuỗi vòng cổ này làm từ 108 cái răng người. Là thần giết phó tướng Đông Uy xong, túm từ cổ hắn xuống. Thần nghĩ, dây chuyền này bá đạo ngầu lòi, chắc chắn hợp với hoàng thượng.”
Trong đám quan có tiếng hét lên: “Răng người á?!”
Úc Cẩm Tu tuy không bị dọa, nhưng mặt cũng không vui mấy. Anh chỉ nói: “Tướng quân có lòng, Thường Thuận Hải, đem đi cất đi.”
Sau khi nhận lấy, Thường Thuận Hải đứng bên Úc Cẩm Tu. Anh khẽ thở dài, hỏi: “Tướng quân lập công lớn, phải thưởng xứng đáng. Không biết tướng quân muốn gì?”
Tới rồi! Chính là câu này! Hắn chờ câu này suốt năm năm!
Trong đầu như có tiếng dây đàn đứt, cơ thể hắn phản xạ trước cả lý trí, “bụp” một tiếng quỳ rạp xuống đất, giọng run run vì kích động: “Hoàng thượng! Thần… thần muốn tiến vào hậu cung của ngàiiii!!!”
Nói xong, bóng mập mạp bên cạnh Úc Cẩm Tu run cầm cập, Tĩnh Vương cũng lảo đảo. Không khí trong điện lập tức đóng băng.
Mồ hôi hắn nhỏ giọt xuống trán.
Xong rồi.
Kế hoạch ban đầu là từ từ làm thân, rồi mới thưa chuyện vào hậu cung. Ai ngờ mới xúc động tí đã hét toáng lên rồi.
Hắn nằm rạp bất động, giả chết. Tự cảm thấy mất mặt đến độ muốn đào hố chui xuống.
Cả đám quan văn võ đều há hốc mồm, hắn thì như tro tàn… cho đến khi nghe Úc Cẩm Tu nói:
“Được.”
… Gì cơ? “Được”? “Được” nghĩa là… được á?
Không biết có phải ảo giác không, không khí càng thêm im lặng. Trong sự im lặng đó, giọng Úc Cẩm Tu vẫn thản nhiên:
“Thì ra tướng quân không chỉ muốn vì trẫm liều mình ngoài chiến trường, còn muốn vào hậu cung vì trẫm phân ưu. Tướng quân, ngươi thật có lòng.”
Tĩnh Vương run thêm lần nữa, người bên cạnh cũng rung thành tàn ảnh. Úc Cẩm Tu chẳng thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhẹ nhàng gõ đầu rồng hai cái, nói tiếp:
“Vừa hay phủ đệ của tướng quân chưa xây xong, nếu không có chỗ ở… thì đêm nay vào cung luôn đi.”