Uyển Chi chỉnh tóc cho Lê Tứ Cửu xong, lại từ trong tủ lôi ra một bộ đồ đỏ — lúc trước cô vào Cẩm Thốc Cung còn lầm bầm chửi trong lòng cái cung này quần áo gì toàn to tướng, nhà ai có con gái mà mặc vừa. Ai ngờ lại vừa khéo vừa in cho Lê Tứ Cửu mặc.
Không biết là trùng hợp hay ông trời sắp đặt, nhưng mà… hên quá là hên.
Lê Tứ Cửu vốn không quen để người khác hầu hạ, thấy Uyển Chi như muốn thay đồ giúp mình, hắn vội vàng giơ tay ngăn lại: “Ta tự mặc được.”
Uyển Chi đưa quần áo cho hắn, Lê Tứ Cửu tháo bộ giáp để sang một bên, sau đó nhận lấy đồ Uyển Chi đưa, xoay tay quăng một vòng trên không, rồi mặc thẳng vào người.
Hắn kéo chỉnh lại tà áo, tiện miệng hỏi: “Thấy sao?”
Uyển Chi chưa từng thấy ai có phong cách mặc đồ ngông cuồng như vậy, nhìn mà há hốc miệng; nghe hắn hỏi thì vội định thần lại nhìn sang, sau đó thì sững người.
Nếu nói lúc mặc giáp sắt trông Lê Tứ Cửu còn toát ra chút khí chất chính trực, thì lúc này khoác bộ đồ đỏ, tóc buông dài ra sau lưng, người hắn toàn là tà khí. Uyển Chi nhìn mà trong đầu không hiểu sao hiện lên hình ảnh lụa tơ đẫm máu.
Lê Tứ Cửu khoanh tay đứng trước mặt cô, cười như không cười nhìn cô, Uyển Chi chỉ cảm thấy bản thân như con thỏ bị chim ưng rình — chỉ chờ ăn hành thôi.
Cô không dám nhìn thẳng nữa, vội vàng dời mắt xuống, bất chợt chú ý thấy dưới cằm Lê Tứ Cửu có nốt ruồi đen nhỏ, trong đầu vừa mới hiện lên hai chữ “đẹp trai”, liếc lên một cái lại thấy nụ cười trên môi hắn sâu thêm vài phần.
Uyển Chi cảm giác như hắn đang cười mình, trong lòng giật thót, không dám nhìn bậy nữa, vội cúi đầu, hận không thể nhìn chằm chằm mũi chân tới mức đục ra cái lỗ trốn xuống cho rồi.
Lê Tứ Cửu thì lại rất hài lòng, hiếm hoi lắm mới sờ lên bộ quần áo mới trên người. Tính ra thì đã năm năm rồi hắn không mặc đồ mới, mà loại vải này còn mượt ghê.
Hệ thống nhắc nhở hắn: 【Tốt quá đi! Tặng cô ấy chút gì đó đi, có qua có lại.】
Đúng thật… Hắn gật đầu âm thầm, nhớ lại trong mấy phim cung đấu từng coi, mấy thái giám cung nữ đều được thưởng quà.
Lê Tứ Cửu lục lục trong ngực, chỉ mò được một chuỗi hạt Phật châu.
Thường ngày trong người hắn nhét không ít thứ linh tinh, nhưng nay vào cung, do phải đem chuỗi vòng cổ định tặng Úc Tu Cẩm, chiếm chỗ quá trời nên đành lấy mấy thứ khác ra hết.
Chuỗi Phật châu này giá trị không cao, nhưng tốn kha khá và lại mang ý nghĩa lớn. Năm đó ba mẹ hắn đi du lịch cảnh điểm, bị mấy gian thương ngoài cổng dụ là trầm hương thượng đẳng, khắc tay sáu chữ chân ngôn của cao tăng, đeo vô phù hộ cả đời bình an. Hai cụ gom hết tiền lương tháng — có năm ngàn thôi — vậy mà bỏ ra ba vạn mua chuỗi hạt, rồi gửi về cho hắn.
Sau khi nhận được, hắn có đi giám định, mới biết cái gọi là trầm hương thật ra chỉ là gỗ tạp; sáu chữ chân ngôn cũng do máy khắc. Nhưng đây là tấm lòng cha mẹ, mùi cũng thơm, thế là hắn luôn đeo theo bên mình.
Đến lúc xuyên về cổ đại, chuỗi hạt ấy lại càng trở thành nơi gửi gắm của hắn.
Hắn tiếc không nỡ đưa cho Uyển Chi, lại sực nhớ ra vẫn còn một món đồ khác. Hắn bước đến chỗ bỏ giáp, tháo ra từ thắt lưng một con dao nhỏ cỡ bàn tay. Dao này là hắn nhặt từ xác lính ở Đông Uy, sắc bén tinh xảo, vỏ dao còn nạm viên đá đỏ như máu, trông rất có phong vị xứ lạ.
Lê Tứ Cửu đưa dao cho Uyển Chi: “Cầm đi.”
Uyển Chi rối rít cảm ơn.
Ba người Uyển Chi, ma ma, và Lê Tứ Cửu đứng trong phòng lặng thinh nửa buổi, không ai hé lời. Lê Tứ Cửu chịu không nổi không khí kỳ cục, vung tay: “Mọi người đi đi, để ta ở đây một mình.”
Uyển Chi và ma ma như được đại xá, vội vã lui ra.
Vừa ra khỏi cửa, Uyển Chi lập tức cảm thấy không khí bên ngoài trong lành hẳn, cô ôm ngực thở phào: “Ai…”
Ma ma giật mình: “Con làm gì đấy! Nếu bị vị trong kia thấy, thì chờ đi, có mà ăn quả đắng!”
Uyển Chi vội buông tay.
Ma ma nhìn cô, giọng nhỏ nhẹ răn dạy: “Chủ tử mới này của con, không phải người dễ tiếp cận đâu. Sau này con còn mệt dài dài.”
Uyển Chi thấy khó hiểu, liền níu tay ma ma, nhỏ giọng hỏi: “Sao ma ma lại nói vậy?”
“Con ấy, thông minh thì có nhưng nhìn đời chưa đủ.” Ma ma vỗ tay cô, “Nhớ lúc con muốn thay hắn mặc đồ không? Nhưng hắn có chịu không? Vậy là không dễ gần rồi còn gì?”
Uyển Chi cảm thấy lý do này hơi… xàm: “Nhưng mà…”
Ma ma lại hỏi: “Con đừng không tin. Hỏi con nè, ban đầu hắn định đưa con cái gì?”
Uyển Chi đáp: “Phật châu ạ.”
“Đấy! Hắn lấy xâu Phật châu từ trong áo ra, lắc lư lắc lư trước mặt con, rồi lại cất về. Sau đó đưa gì?”
Uyển Chi như chợt hiểu ra, bản năng trả lời: “Dao nhỏ…”
Ma ma càng nói càng thấp giọng: “Đấy đấy! Từ Phật châu đổi thành dao nhỏ, không phải đang ngầm nói cho con biết — hắn đâu phải người nhân hậu nương tay!”
Uyển Chi sợ đến trợn mắt.
Cô nhớ lại lúc Lê Tứ Cửu rút Phật châu ra, ánh mắt hắn bình thản nhìn mình một cái, như đang suy nghĩ gì đó, rồi mới đổi thành đưa con dao.
Thì ra… thì ra lúc nãy cô vừa âm thầm dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan mà không biết!
Mặt Uyển Chi trắng bệch, chỉ thấy đầu gối như nhũn ra, lưng áo bị mồ hôi lạnh thấm ướt nhẹp.
_____
Từ Ninh Cung.
Nơi ở của Thái hậu – người quyền lực nhất Đại Chu – trang trí lại cực kỳ đơn giản, trong cung không hề dư đồ vật gì, thứ cần thiết như màn, bàn ghế, ấm trà… toàn gam màu trầm tối.
Úc Tu Cẩm biết mẫu hậu anh luôn muốn tạo ra hình tượng người mẹ hiền hòa, điềm đạm nhưng bản lĩnh. Nhưng trớ trêu thay, lại cứ hay gặp mấy chuyện khiến hình tượng đó… sụp đổ.
Ví như hiện tại.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Thái hậu trông như bị ai bôi mực, đen sì mà còn lạnh tanh như tảng băng sắp tan chảy.
Bà ngồi trước bàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm chuỗi vòng cổ trên bàn, gọi: “Thường Thuận Hải.”
Bên cạnh Thường Thuận Hải yếu ớt đáp: “Có nô tài.”
Thái hậu hỏi: “Ngươi vừa bảo mới gặp mặt mà Lê Tứ Cửu đã ra oai phủ đầu với Tĩnh Vương và ngươi, rốt cuộc là thế nào?”
Nhắc tới đây, Thường Thuận Hải bắt đầu thấy oan. Hắn nói khổ: “Lúc đó, nô tài và tam vương gia đang chờ ở cửa đông điện, thấy tướng quân cưỡi ngựa tới liền ra đón, còn thân thiết chào hỏi. Ai ngờ tướng quân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm tam vương gia với nô tài một lúc, rồi mới nhàn nhạt bảo ‘phải tam vương gia và công công không?’, mặt mũi đúng kiểu xem thường người khác…”
Nói rồi Thường Thuận Hải liếc nhìn Tĩnh Vương đang đứng bên.
Vừa hạ triều xong thì Úc Tu Cẩm và Tĩnh Vương - Úc Ngôn Lễ đã bị triệu đến Từ Ninh Cung vì Thái hậu nghe tin anh đồng ý cho Lê Tứ Cửu nhập cung. Thái hậu đã mắng anh nửa canh giờ không trùng lời. Nghe Thường Thuận Hải kể, Úc Ngôn Lễ cười khổ: “Có khi là chúng ta nghĩ nhiều thôi, chưa chắc hắn coi khinh thật.”
Thái hậu xoay tay bấm nhẹ, cười lạnh: “Nghĩ nhiều? Không thấy đâu! Trước buổi triều, Thường Thuận Hải còn cố tình bắt Lê Tứ Cửu đợi ở cửa, người ta bên cạnh có người bưng khay chờ, có ai thấy hắn tháo kiếm xuống không? Dám mang kiếm vào triều, vậy không gọi là thị uy chắc? Còn chuỗi vòng cổ kia nữa…”
Thái hậu gõ tay lên bàn: “Đưa thứ này cho Hoàng thượng, không phải thị uy thì là gì?”
Bà càng nói càng tức, tay run run: “Hoàng thượng, hôm qua ai gia mới bảo ngươi, người ta ngoài chiến trường tay nắm binh quyền, ngươi phải mềm cứng đều có, đừng để hắn được đà lấn tới… Vậy mà ngươi lại cho hắn vào cung! Loạn quá rồi, loạn thật rồi!”
Úc Tu Cẩm cúi đầu không hé lời, đứng im chịu mắng.
Úc Ngôn Lễ thấy anh bị mắng đến đáng thương, định mở lời giúp nhưng cũng thấy Thái hậu nói đúng. Trên triều, mấy lần ông đều tưởng Lê Tứ Cửu sắp ám sát Úc Tu Cẩm, nghẹn không biết bao lần định gọi “Hộ giá!”
Úc Tu Cẩm bình tĩnh đáp: “Giờ nói cũng muộn rồi… Dù sao trẫm cũng đã nói, Lê Tứ Cửu hiện đang ở hậu cung, mắng trẫm cũng vô dụng.”
Khoảnh khắc ấy, ai cũng thấy rõ Thái hậu rất muốn vả anh.
Úc Ngôn Lễ vội nói: “Nhưng… thần thấy Hoàng thượng làm vậy rất thông minh.”
Cả phòng ngơ ngác nhìn về phía ông.
Úc Ngôn Lễ cắn răng nói tiếp: “Thần không biết Lê tướng quân có mưu đồ gì, nhưng hậu cung không phải nơi hắn chơi trò quyền mưu. Một khi vào cung rồi, mọi hành động của hắn đều trong mắt Hoàng thượng, chẳng phải càng dễ kiểm soát hơn sao?”
Mọi người im lặng suy nghĩ, Thái hậu cũng gật đầu, ánh mắt nhìn qua Úc Tu Cẩm, thấy anh không biểu cảm gì, đoán không ra tâm tư.
Bà ép mình giữ bình tĩnh, trừng mắt nhìn anh: “Tĩnh Vương nói đúng… Đã để hắn vào hậu cung, thì phải đối xử như phi tần, cưng chiều nhiều vào, biết đâu hắn lộ bản chất thì càng dễ xử lý.”
Úc Tu Cẩm gật đầu: “Nhi thần rõ rồi.”
Thái hậu cũng gật đầu, ném chuỗi vòng cổ vào tay Thường Thuận Hải: “Ai gia mệt rồi, các ngươi lui ra đi.”
Ba người hành lễ, xoay người rời khỏi.
Khi Úc Tu Cẩm sắp bước ra khỏi cửa, Thái hậu gọi nhẹ: “Hoàng thượng.”
Anh quay đầu lại, thấy vẻ mặt Thái hậu lo lắng, bà dặn: “Nhất định phải cẩn thận.”
Úc Ngôn Lễ cũng phụ họa: “Vâng, Hoàng thượng, xin ngài để tâm.”
Úc Tu Cẩm đáp: “Trẫm biết.”
Anh quay người định bước ra, nhưng vừa tới ngạch cửa thì dừng lại. Anh nói khẽ: “Trẫm biết vì sao mọi người cảnh giác hắn như vậy.”
Không khí lập tức yên ắng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh.
Úc Tu Cẩm từ từ xoay người, trong mắt như lóe sáng: “Nhưng, liệu có khả năng… hắn thật sự thích trẫm không?”
Thường Thuận Hải há hốc mồm; Úc Ngôn Lễ và Thái hậu đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ dị như thể đang thấy một người khỏa thân chạy trên phố vừa la hét vừa phát điên.
Úc Ngôn Lễ đưa tay sờ trán anh đầy quan tâm: “Hoàng thượng… ngài không sốt đấy chứ?”
Úc Tu Cẩm lùi lại nửa bước, né tránh tay ông: “Trẫm không sao… trẫm chỉ là đang suy đoán.”
Thái hậu ngơ ra một lúc, rồi phụt cười thành tiếng: “Ai gia quên mất, Hoàng thượng mới mười chín, vẫn còn tin vào lưỡng tình tương duyệt.”
Bà nín cười, liếc anh một cái: “Đoán vui thôi được rồi, lần sau đừng đoán nữa.”
_______
Kem Kem: Truyện sao mà ai cũng overthingking hết haha, bé thụ ổng còn chưa suy nghĩ tới đó á hahaha.