Uyển Chi là cung nữ trong cung.
Nàng vào cung năm mười hai tuổi, đến mười lăm tuổi vì tính tình cẩn trọng mà được sắp xếp tới hầu hạ bên cạnh Úc Cẩm Tu. Khi đó anh vẫn còn là Thái tử. Nàng ở cạnh Úc Cẩm Tu suốt mười năm, không có ý đồ gì mờ ám nên anh cũng khá tin tưởng nàng.
Một năm trước, Úc Cẩm Tu phái nàng đến chỗ Hoàng chiêu nghi. Uyển Chi cứ tưởng mình sẽ ở đó cho đến ngày xuất cung, ai ngờ nửa tháng trước Hoàng thượng đột nhiên sai nàng đến Cẩm Thốc Cung – nơi đã bị bỏ hoang từ lâu, không một bóng người – rồi còn bí mật bảo nàng mua sắm các vật dụng, dọn dẹp nơi đó thành chỗ ở tươm tất.
Uyển Chi thường hay lãng mạn tự suy diễn, chắc Úc Cẩm Tu đã phải lòng cô gái nhà ai, Cẩm Thốc Cung này là chuẩn bị riêng cho người ta. Nửa tháng qua, ngày nào Uyển Chi cũng tưởng tượng mối tình giữa Úc Cẩm Tu và cô gái kia. Cho đến tận khi nãy, Thường Thuận Hải sai một tiểu thái giám chạy thục mạng tới nói với nàng:
“Chuẩn bị mau lên! Cẩm Thốc Cung sắp có người ở!”
“Sao gấp vậy? Sao không báo trước một tiếng?” Uyển Chi tò mò hỏi, “Là cô gái nhà ai thế?”
Tiểu thái giám ho nhẹ một tiếng: “Không phải cô nương, là nam nhân.”
“Hả?”
Tiểu thái giám lại ho thêm tiếng nữa: “Là Lê tướng quân……”
Lê… Lê tướng quân? Chính là cái người lập vô số chiến công ngoài biên cương, hôm nay trở về kinh thành ấy hả?!
Thấy tiểu thái giám gật đầu, Uyển Chi sững sờ đến mức suýt bóp nát luôn khăn tay.
Tiểu thái giám cũng hoảng không kém Uyển Chi, mặt đỏ lựng, nói lắp: “Hoàng thượng bảo tối nay sẽ đến Cẩm Thốc Cung… Nên cô cô ngươi, ngươi nhớ trang điểm cho Lê công tử thật đẹp… giống như các vị phi tần đêm đầu nhập cung vậy đó…”
Tiểu thái giám vừa đi, Uyển Chi liền bóp mạnh vào khe ngón tay mình để giữ bình tĩnh.
Nàng pha ấm trà rồi chuẩn bị ra ngoài đón khách. Mới bước ra, đã thấy một bóng người cao lớn từ góc hành lang đi đến. Người đó mặc giáp bạc, eo thon chân dài, bước chân vừa to vừa oai phong, chỉ chốc lát đã đứng ngay trước mặt nàng.
Uyển Chi run giọng nói: “Công… công tử, đây là Cẩm Thốc Cung.”
Nam nhân kia đáp: “Cảm ơn.”
Khác hẳn với giọng nói the thé của các thái giám, giọng hắn trầm thấp, nhẹ nhàng mà còn hơi pha ý cười.
Uyển Chi vội vàng hành lễ: “Nô tỳ Uyển Chi, xin chào công tử.”
Lê Tứ Cửu nói: “…… Mau đứng lên đi.”
Uyển Chi thưa: “Mời công tử theo nô tỳ vào trong.”
Nàng dẫn Lê Tứ Cửu vào cung, mời hắn ngồi trước bàn trang điểm. Tay run lẩy bẩy bắt đầu trang điểm cho hắn, căng thẳng quá mà lỡ giật mất hai sợi tóc của hắn, suýt khóc, may mà Lê Tứ Cửu không để bụng.
…… Thật ra, hắn đang thất thần.
Từ khi Úc Cẩm Tu đồng ý cho hắn vào cung, đầu óc hắn cứ mù mịt. Hắn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Suốt từ nãy tới giờ, hắn véo tay mình không dưới mười lần, đau phát khóc, chứng minh đây không phải là mơ.
Vậy tại sao Úc Cẩm Tu lại đồng ý? Còn cho hắn ở hẳn trong cung?
Hệ thống: 【 Biết đâu… là vì… mặt cậu đẹp. 】
Lê Tứ Cửu trong lòng gào lên: 【 Chẳng lẽ chỉ vì tôi đẹp trai, nên Úc Cẩm Tu cho tôi nhập cung? Không phải hơi tùy tiện sao? 】
Hệ thống tỉnh queo: 【 Tiểu hoàng đế, có khi… là hôn quân. 】
Lê Tứ Cửu siết chặt tay: 【 Biết thế hồi đó không ra biên cương làm gì! Năm năm! Tôi chịu đánh chịu đấm suốt 5 năm! Tính mạng trong tay đủ đè chết tiểu hoàng đế rồi! Ai ngờ anh ta thích… cái mặt tôi?! 】
Hệ thống an ủi: 【 Gặp hôn quân, với tụi mình, lại là chuyện tốt! 】
Lê Tứ Cửu ngập tràn cảm xúc.
Năm năm trước, hắn hai mươi tuổi, đang học năm ba đại học. Hôm đó vừa thắng giải bắn cung, chuẩn bị đi ăn thịt nướng ăn mừng, thì nghe “bùm” một tiếng vang lên bên sông.
Thành phố hắn sống có nhiều kênh rạch, ban đầu hắn tưởng đứa nhóc nào lại ném đá xuống nước, vừa quay đầu thì thấy một cậu bé đang vùng vẫy trong nước, trông vô cùng hoảng loạn và đau đớn. Hắn không nghĩ nhiều, vứt luôn cung tên và giày, nhảy xuống cứu.
Tuy biết bơi nhưng không giỏi, hắn dốc hết sức kéo được cậu bé vào bờ, còn mình thì kiệt sức. Hắn nằm giữa làn nước lạnh như băng, tuyệt vọng nhắm mắt lại, cảm nhận cái chết đến gần.
Bỗng trong đầu vang lên một giọng trẻ con nhưng hơi méo mó: 【 Xin chào, tôi là hệ thống. Tôi có thể cứu cậu. Cậu muốn ký hợp đồng với tôi không? 】
Đang nửa thân bước vào quỷ môn quan, Lê Tứ Cửu lập tức đồng ý.
Khi mở mắt, hắn thấy mình nằm ướt sũng trong một con hẻm tối tăm, hôi mốc. Hắn chống tay lên tường rêu, vừa vắt nước trên người vừa bối rối nhìn dòng người mặc đồ cổ trang ngoài đường.
【 Cậu tỉnh rồi! 】
Giọng nói vang trong đầu suýt làm hắn nhảy dựng. Nhưng hắn lập tức nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Hắn thử hỏi trong đầu: 【 Đằng đó là cái hệ thống huyền thoại đó à? 】
Hệ thống: 【 Đúng vậy! Tôi là hệ thống Yêu Phi số hiệu 1000815. 】
Nó ngừng một chút, rồi thêm: 【 Còn cậu là ký chủ đầu tiên của tôi đó nha~ 】
Giọng nói của nó nghe như robot mới học nói chuyện, ngữ điệu đều đều, nhưng Lê Tứ Cửu vẫn cảm nhận được chút lấy lòng trong đó.
Lê Tứ Cửu đột nhiên nhận ra điều gì đó: 【 Từ từ… Yêu phi...rồi hệ thống? Là làm gì vậy? 】
Hệ thống lấy lòng càng rõ: 【 Chính là… giúp cậu được Hoàng thượng sủng ái, tung hoành hậu cung, tích điểm sủng ái… rồi từ đó… leo lên đỉnh cao nhân sinh! 】
【 Ờ ha, 】 Lê Tứ Cửu xoa eo, trầm ngâm: 【 Nhưng mà… cậu có để ý không, tôi là… đàn ông. 】
Vừa nói dứt câu, trong đầu hắn vang lên tiếng khóc như siêu nhân bị bỏ rơi.
Hệ thống: 【 Nam… tất nhiên tôi biết cậu là nam! Nhưng mà… nhưng mà hiện giờ… không có em gái nào chịu ký hợp đồng với tôi hết… hu hu… 】
Hệ thống khóc lóc kể lể thân thế.
Những năm gần đây, phụ nữ ngày càng nhận thức rõ hơn, ai cũng biết hậu cung không như trong tiểu thuyết, đẹp đẽ sang chảnh mà là nơi đầy áp bức và đấu đá.
Hệ thống vốn là một linh hồn không ký ức, bị chiêu mộ làm hệ thống, phải tích đủ điểm sủng ái mới được luân hồi. Nó từng đứng hồ, đứng đường chờ "em gái xấu số", nhưng ai cũng thà chết chứ không chịu cùng nó ký hợp đồng.
Đến tuyệt vọng, nó mới tìm tới Lê Tứ Cửu.
Hệ thống nghẹn ngào: 【 Cậu là người đầu tiên đồng ý với tôi… cảm ơn cậu, người tốt . 】
Lê Tứ Cửu cũng thấy thương. Hệ thống này chẳng qua cũng chỉ là một linh hồn muốn “về hưu sớm”. Hắn nói: 【 Cậu cứu tôi một mạng, thì tôi cũng sẽ giúp cậu. Chẳng qua là vào cung làm phi tử thôi đúng không? Trong sử sách cũng từng có nam phi, có gì to tát? 】
Hệ thống run rẩy: 【 Thật… thật sao? Vậy cậu định làm thế nào? 】
Lê Tứ Cửu dùng trí óc thiên tài của mình vạch ra một kế hoạch hoàn hảo.
Hắn là dân thường, muốn lọt vào mắt hoàng đế thì phải có tài. Phải trở thành người có ích cho quốc gia, để hoàng đế chủ động triệu kiến.
Thế là hắn lang bạt tới biên ải, xin nhập ngũ, không ngừng lập công. Cuối cùng được lão tướng quân trọng dụng, một năm trước được tiến cử cho Úc Cẩm Tu, chính thức nhậm chức tướng quân.
Tất cả mọi việc đều đi đúng kế hoạch, trừ mỗi tối hệ thống lại run run lặp đi lặp lại: 【 Vì sao? Tại sao lại thế này? Sao chúng ta lại ở chiến trường?! Cậu không thành yêu phi, mà lại thành… đại tướng quân! 】
Lê Tứ Cửu chẳng buồn giải thích cho cái hệ thống nói lắp hiểu thế nào là “nằm gai nếm mật”, thế nào là “mưu tính lâu dài”.
Nhưng hắn không ngờ rằng, mình mất công mưu tính suốt 5 năm, kết quả Úc Cẩm Tu lại là tên chỉ nhìn mặt mà yêu!!!
Hắn tức xì khói!!!
______
Trong mắt dân chúng kinh thành, tiểu tướng quân Lê Tứ Cửu là người mặt mũi dữ tợn, tính tình cộc cằn. Nhưng thực tế, hắn lại đang ngoan ngoãn ngồi trước gương cho Uyển Chi trang điểm.
Uyển Chi nhìn hình ảnh trong gương, sững sờ luôn.
Dù suốt ngày rong ruổi ngoài chiến trường, da dẻ Lê Tứ Cửu vẫn trắng hơn cả lớp phấn trong tay nàng; hàng mi dài rậm, mắt lại hẹp dài, toát ra thần thái khác biệt; môi hắn vốn đã đỏ tự nhiên, không cần son cũng đã tươi như bôi rồi.
Uyển Chi nhìn chằm chằm hắn đến ngẩn người, không biết nên bắt đầu hóa trang từ đâu, cuối cùng buông phấn xuống, tự bỏ cuộc, tháo tóc hắn rồi bắt đầu vấn tóc.
Lão ma ma nhận tin khẩn cũng vội vàng chạy tới, cúi đầu, run run nói:
“Công tử, tối nay Hoàng thượng đến, ngài… nhất định phải hết lòng hầu hạ. Hoàng thượng không thích có tiếng động, cho nên… ngài nhất định đừng có kêu… Kêu ra tiếng là không được đâu…”
Uyển Chi nhớ đến lúc nghe Hoàng chiêu nghi kể chuyện này, đỏ hết cả cổ. Còn Lê Tứ Cửu thì mặt tỉnh bơ, đáp rất bình thản:
“Ta hiểu rồi, cảm ơn.”
...Đúng là đàn ông có khác. Mặt dày thật đó...
Lê Tứ Cửu cụp mắt xuống, che đi con ngươi đang rung bần bật.
【 Cái quái gì vậy!!! 】
Lê Tứ Cửu gào thét trong lòng, chỉ muốn lôi cái lỗ tai mình ra ngâm dưới vòi nước ba ngày ba đêm:
【 Hóa ra làm phi tử là phải… thị tẩm sao!!! 】
Sau một hồi câm nín, hệ thống rụt rè hỏi:
【 Cậu… có não không? 】
Lê Tứ Cửu: “……”
Trong lòng hắn đã ch·ết.