Nếu nói thật, bình thường mỗi ngày ăn xong cơm trưa là Úc Tu Cẩm lại nghỉ một giấc chừng nửa canh giờ. Nhưng hôm nay Úc Ngôn Lễ có chuyện muốn bàn với anh… thành ra hôm nay anh lại mất ngủ.
Úc Tu Cẩm cố chống tinh thần, ngồi trước bàn chơi cờ với Úc Ngôn Lễ. Tuy Úc Ngôn Lễ ngoài miệng nói chuyện nhẹ nhàng hoà nhã, nhưng vào trận rồi thì ra chiêu sắc lẹm, đánh đến nỗi Úc Tu Cẩm không kịp trở tay.
Úc Ngôn Lễ cười nói: “Thần vẫn thích nhất là chơi cờ với Hoàng thượng.”
“…” Úc Tu Cẩm nhìn mấy con cờ trắng co rúm trong góc bàn như đang run lẩy bẩy, bất đắc dĩ cười khổ: “Hoàng thúc chỉ là thích nhìn trẫm bị đánh cho tan tác thôi.”
Úc Ngôn Lễ không nhịn được cong mắt cười, vừa suy nghĩ vừa hạ tiếp một quân cờ đen, rồi hỏi: “Nói thật đi, Đông Uy… Hoàng thượng định xử lý sao đây?”
Nhắc đến Đông Uy là Úc Tu Cẩm nhức đầu liền. Nước đó rõ ràng hết thời từ lâu mà vẫn cứ thích kiếm chuyện với biên quân, y hệt kiểu đứa con nít không được chú ý, cứ thích kéo áo bố mẹ để đòi quan tâm, phiền không chịu nổi. Anh hỏi ngược lại: “Hoàng thúc thấy nên xử lý thế nào?”
Úc Ngôn Lễ nói: “Theo thần thì chi bằng trực tiếp thu về cho Đại Chu ta luôn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT