Trần Lan thường ngày hành xử rất chừng mực, tính cách lạnh lùng, ít nói, giống như chỉ biết kiên nhẫn xuất hiện trong khung hình máy quay, không có tí cảm xúc.

Hắn nhận ra Beta sống cùng mình có chút vi diệu không ổn và kinh ngạc, nên cũng cố tình thu lại khí thế Alpha mạnh mẽ vốn có.

Kinh Trục Phong thì khác.

Hắn thản nhiên, phóng khoáng, hoàn toàn không giấu giếm chút nào cảm giác áp bách mạnh mẽ của một Alpha hàng đầu.

Tê An bấy giờ mới mơ hồ nhận ra… Alpha mà thật sự muốn đánh Beta dinh dưỡng kém như cậu, một bàn tay thôi là đủ rồi.

Cậu vừa mới có một phản ứng rất nhỏ.

Đối phương khẽ nhếch môi, ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm, cho dù ở tư thế ngước nhìn cũng chẳng hề tỏ ra yếu thế.

Hắn cười cậu: “Vừa rồi còn ầm ĩ đòi tôi cõng cơ mà, giờ sao lại sợ?”

Tê An lấy lại tinh thần: “Tôi không sợ, cậu cõng đi……”

Có lẽ là vì dáng vẻ ngoài cứng trong mềm của cậu trông quá buồn cười, chỉ thấy khóe môi của nam thần khốc soái càng cong rõ ràng.

“Không cõng.”

Tê An còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Kinh Trục Phong một tay vòng qua sau đầu gối, tay còn lại đỡ lưng cậu, trực tiếp bế bổng cậu lên.

Tê An:?

Cậu nhất thời không biết nên sốc vì bị bế công chúa mất mặt, hay nên hoảng vì Kinh Trục Phong lại bế cậu thật.

Thiếu niên mảnh khảnh bị ôm lên, đúng chỗ bị ma sát đỏ lên sau lưng liền hiện rõ mồn một trước mắt người khác.

“Trời ạ, cái này chắc trầy da rồi đấy, sao không nói sớm?”

“Hiệu C gia này à? Mức độ thoải mái càng ngày càng kém, sao lại cọ vào lưng người ta vậy.”

“Cậu nãy giờ cứ lẽo đẽo theo tụi tôi như thế, mà chẳng nói gì…”

Vu Vị Bình cũng cau mày, nhìn mảng đỏ đó: “Thật sự nên đi xử lý rồi.”

Thế là cả nhóm vòng lại, kéo nhau đến phòng y tế.

Tê An nghe bọn họ người này một câu, người kia một lời, cứ tưởng mình bị chẩn đoán bệnh nan y gì đó.

Alpha lúc nãy suýt nữa gây gổ với người ta, giờ trong lòng càng cuộn trào đủ loại cảm xúc.

Hắn vốn rất nể phục Kinh Trục Phong, nhưng lúc này lại mơ hồ lẫn vào một chút cảm xúc khác.

Nếu phải nói thẳng… Hắn cũng có cơ bắp khá mà, tại sao không chọn hắn để ôm… Ờ, chỉ vì chuyện đó thôi.

Tư thế này thật sự… kỳ cục, lại còn trước mặt bao nhiêu người. Tê An hơi ngọ nguậy: “Tôi có thể tự đi.”

Kinh Trục Phong không hiểu sao lại bị giật mình vì câu đó, bản năng siết tay lại để tránh cậu ngã, nhưng đầu ngón tay lại ấn trúng chân cậu. Phập.

Thiếu niên trông có vẻ gầy yếu, nhưng tuyệt không phải gầy trơ xương.

Ấm áp mềm mại đến mức giật mình.

Ngay cả chỗ nối giữa bắp chân và mắt cá cũng vậy, lúc trước Kinh Trục Phong đã loáng thoáng lướt qua, giờ sờ vào thấy chẳng khác gì miếng đậu hũ mềm, ngón tay cái dễ dàng lún xuống lớp thịt non, để lại vết đỏ mờ.

“Đừng nhúc nhích.”

Giọng nói có vẻ thiếu kiên nhẫn từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

233 thì cái mặt cũng không phải mặt, cái mũi cũng chẳng phải mũi, nhưng vẫn nhắc nhở:
【 Ký chủ, giá trị nhân thiết tăng 3% 】

Tê An vừa nghe, liền xem bản thân như cá mặn đóng băng ở khu đông lạnh, vô cảm, tiếp tục lẳng lặng ăn vạ trong vòng tay Kinh Trục Phong.

Cậu lấy hết dũng khí, chậm rãi duỗi tay, ôm lấy cổ hắn.

Cánh tay trắng nõn như thân sen, dưới ánh mặt trời phản chiếu đến lóa mắt, như dây leo không xương nhẹ nhàng quấn quanh.

Trong lòng cậu niệm thầm: Nhân thiết, nhân thiết.

Đối phương đột nhiên khựng chân lại, như thể ngớ người ra, rồi miễn cưỡng bật ra một câu: “Xuống trước đi.”

Bên cạnh có tiếng ai đó vừa u oán vừa mừng rỡ: “Trục ca, cậu không được nữa à? Để tôi! Để tôi!”

Kinh Trục Phong nhướng mày, nếu không vì đang ôm người thì đã đá văng từ lâu: “Ai không được? Tới mà…”

Hắn liếc nhìn Tê An một cái, nuốt câu chửi thô tục trở lại, khẽ hắng giọng, giọng nói bất giác dịu đi: “Đổi tư thế, tôi cõng cậu.”

Hắn nhanh chóng hối hận vì quyết định này.

Hai chân dài và thẳng của thiếu niên vòng qua eo hắn, có lẽ sợ ngã nên bám chặt lấy phần hông hẹp săn chắc của hắn, bất giác siết lại.

Cậu nằm nhẹ nhàng trên lưng hắn.

Qua lớp vải, hương thơm nhè nhẹ và nhiệt độ cơ thể truyền đến khiến toàn thân hắn nóng bừng.

Cũng may tiếng nói chuyện phân tán sự chú ý.

“Trường trung học Fawkes khác với chỗ này lắm sao?” Tê An không nhịn được, hỏi.

Cậu biết Fawkes là trường tư thục ở khu Minh Thành, có không khí kiểu quý tộc trong tiểu thuyết, học sinh đều là nhà giàu hoặc thuộc dạng học giỏi được đặc cách tuyển.

Fawkes thưởng cho học sinh đặc cách rất hậu hĩnh, Tê An từng đọc sơ yếu lý lịch khi theo chân nam chính.

Tất nhiên, cậu là vì muốn "câu" phú nhị đại.

Theo cốt truyện, Trần Lan chính là trong thời gian học ở Fawkes mà xây dựng được rất nhiều mối quan hệ làm ăn.

Chỉ là có một tình huống nho nhỏ ngoài dự tính.

—— Vì được chọn làm người kèm học cho thái tử, Tê An suýt chút nữa trở thành học sinh đặc cách. Khi nhìn thấy thư báo trúng tuyển, cậu còn tưởng mình đang nằm mơ.

Cũng may, cuối cùng chỉ là một hiểu lầm.

Người thực sự trúng tuyển vẫn là Trần Lan.

“Sao lại hỏi cái này? Có quen ai ở Fawkes à?”

“Đúng đó, nói tên nghe xem, biết đâu tụi tôi cũng quen.”

Nghe như đùa: “Là thằng nhóc nào?”

Tê An theo bản năng muốn nói tên Trần Lan, nhưng lại nhớ tới thiết lập nhân vật nên dừng lại ——

Hắc nguyệt quang rất hư vinh, ngoài mặt tuyệt đối sẽ không thừa nhận quen biết Trần Lan – thằng nhóc nhà nghèo ấy.

Cậu còn đang định câu một bạn trai nhà giàu kia mà.

Cho dù bản thân chỉ là một Beta, cũng không thể để người ta biết mình đang sống chung với một Alpha.

“Chỉ là tò mò thôi.”

“Chẳng có gì đặc biệt đâu, hoạt động nhiều hơn một chút? Cậu đừng tò mò, trong đó có vài người đúng là khó chịu, nhất là Alpha.”

“Không khí cũng tệ, gần đây có thằng điên nổi khùng, Trục ca với tụi tôi không muốn phát điên theo nên chuyển ra ngoài chơi riêng.”

Tê An: “Nổi khùng?”

Lẽ nào có liên quan đến nam chính?

Vu Vị Bình thấy biểu cảm của thiếu niên tóc đen luôn nhàn nhạt, giờ lại hiện chút chuyên chú, tưởng cậu đang hóng hớt.

“Đúng thế, có thằng Alpha bị điên, lúc duyệt lý lịch chiêu sinh nhìn trúng một Omega, kết quả là người ta không đi, thế là tức điên, suốt ngày đi gây chuyện.”

Tê An yên tâm.

Không liên quan đến nam chính là tốt rồi.

Phòng y tế ở đây ngoài y sĩ Beta ra thì không còn ai khác.

Tê An thần kinh vững vàng, là một thẳng nam ở thế giới Cyber… Dù chưa từng yêu đương.

Thân phận giới tính của cậu vẫn là Beta, căn bản không sợ bị chiếm lợi.

Cậu nghĩ, trái lại là bản thân đang ăn vạ, Alpha người ta mới là bên cần được bảo vệ.

Ống quần rộng thùng thình bị vén lên cao, làn da trắng như tuyết, cọ vào vải mà ửng hồng nhàn nhạt, giống như có vài cánh hoa đào rơi xuống… Không hiểu sao lại trông vừa ngây ngô vừa quyến rũ.

Kinh Trục Phong cau mày, phản ứng đầu tiên là: quần áo gì mà chất liệu tệ vậy. Hắn lấy lại tinh thần, lập tức đẩy đám người đang đứng đực ra như tượng.

“Nhìn cái gì, cút ra ngoài hết đi.”

Y sĩ liếc qua hồ sơ của Tê An, biết ngay giới tính cậu: “Này này này, tránh cái gì mà tránh, tôi có một mình làm không xuể, còn phải nhờ mấy cậu đi lấy thuốc cho học sinh Beta này nữa.”

Không khí lập tức yên ắng.

“…Beta?”

“Beta mà.” Y sĩ thực ra cũng rất hiểu vì sao tụi nó ngạc nhiên như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play