Đặc biệt là vì Tê An và Kinh Trục Phong đã thêm bạn tốt, nên xuất phát từ phép lịch sự, cậu cũng thêm cả những Alpha cao lớn mang ủng kia vào danh sách.

233 cũng thấy phiền.

Vừa nhìn đã biết là một đám Alpha chó săn tranh đoạt tiểu bạch kiểm.

【 Dựa theo thiết lập nhân vật, ký chủ chỉ có thể chọn Kinh Trục Phong—người vừa giàu vừa có địa vị 】

【 Nhưng Kinh Trục Phong chán ghét phiền phức, rất nhanh sẽ nhìn thấu ký chủ thật ra chỉ ham tiền, không phải thật lòng thích hắn, thế là đưa tiền đuổi khéo cho xong chuyện 】

【 Về sau trong cốt truyện, khi biết cậu không chỉ vướng phải tin đồn mập mờ với hắn mà còn cố tình tiếp cận để đối đầu với tầng lớp của hắn, lại còn có kẻ tung tin rằng cậu cực kỳ mê hắn, Kinh Trục Phong mới sẽ tìm người dạy dỗ cậu một trận 】

Tê An muốn tìm cơ hội nói chuyện vài câu với Kinh Trục Phong, nhưng đối phương đi quá nhanh, quá vội.

Tự nhiên khiến người ta nảy sinh một loại cảm giác... chán ghét cậu, không muốn ở bên cạnh cậu để nhận thức nhau.

Tê An cúi đầu, bước chân bất giác chậm lại.

Cậu vừa chậm lại, cái tên Alpha hoạt bát đi trước—Vu Vị Bình—cũng chậm theo.

Vu Vị Bình chậm lại với lý do chính đáng là sợ huynh đệ đi lạc, thế là những người khác cũng đồng loạt giảm tốc.

Cả đội ngũ lộn xộn một cách buồn cười.

Rõ ràng toàn là thiếu gia lớn lên trong nhung lụa, giờ lại như một đám hoa hướng dương hình người kỳ quái, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn.

Trong lòng hơi bối rối, cũng không hiểu sao đội lại thành ra thế này.

Căn nguyên gây chuyện thì hoàn toàn không hay biết gì, đầu óc có chút rối.

Tê An nghĩ mãi vẫn không thấy giá trị nhân thiết có tiến triển, biểu cảm hơi miễn cưỡng. Cậu tự cho là mình đã giấu kín ánh mắt, âm thầm quan sát mục tiêu nhiệm vụ phía trước.

—— sau đó liền thấy đôi chân thon dài kia bỗng nhiên dừng lại.

Đôi giày thể thao cao cấp đặt ngay trước mặt Tê An.

Ngẩng đầu lên, chính là gương mặt lạnh lùng, ngầu đến mức có thể đông chết người kia.

Đối phương quay đầu lại, dường như vẫn không quá muốn đối diện với cậu: “Sao đi chậm vậy?”

233 nhắc nhở: 【 Ký chủ, cơ hội tốt để tăng điểm nhân thiết! 】

Tê An nhận được tín hiệu, lấy lại tinh thần.

Là một Beta tâm cơ thích được nam chính cưng chiều.

Xin lỗi các Alpha bị làm phiền… Tê An thầm nói hai tiếng “xin lỗi” trong lòng.

“Tôi muốn anh cõng tôi.”

Không khí bỗng chốc ngưng lại, đám Alpha ở đây đều theo Kinh Trục Phong từ Fawkes chuyển trường đến, rất rõ tính cách của hắn.

Sau một hồi nhìn nhau, Vu Vị Bình nói: “…… Để tôi cõng nhé? Trục ca không thích tiếp xúc với người khác cho lắm.”

Nhưng thật sự không hiểu sao cậu bé này đột nhiên lại muốn người ta cõng.

“Tôi chỉ muốn anh ấy cõng tôi.”

Có người định dàn xếp, bật cười nói: “Cậu ta thô kệch lắm, để tôi cõng cậu cũng được mà.”

“…… Tôi chỉ cần cậu ấy.”

Vô cớ gây sự thế này, Tê An cảm thấy mình chắc còn khó dỗ hơn Omega thật sự trong thế giới này.

Đến cả người tốt tính cũng phải cạn lời.

Mọi người đúng là từng thấy những tiểu nam sinh cố tình gây chú ý trước mặt Trục ca, nhưng chưa ai thấy ai dày mặt như vậy mà vẫn không biết điều.

Cả vòng người ở đây đâu phải mấy phú nhị đại bình thường, khi đến nơi này học hành, đủ loại thiếu thốn cơ sở vật chất, quy củ cứng nhắc vốn đã khiến bọn họ phát bực.

Nếu không phải vì đối thủ sống còn của Trục ca gần đây chẳng khác gì phát điên, gây ra một đống trò chướng mắt, thì bọn họ cũng chẳng chuyển trường theo.

Mà cũng đâu phải chưa từng thấy Omega đẹp.

Alpha định tìm bậc thang xuống nước bắt đầu mất kiên nhẫn: “Tôi nói này, cậu có thể thôi…”

Hắn vừa quay đầu, liền bắt gặp thiếu niên tóc đen cố chấp kia—đúng là "tướng do tâm sinh".

—— da trắng như tuyết, vành tai ửng đỏ.

Đôi mắt đen long lanh như được nước rửa qua, mềm mại, mang theo cảm xúc rung động, chẳng giống chút nào kiểu người khiến người ta chán ghét.

Nhìn một thật rực rỡ, khí chất như lan tràn, liếc mắt một cái đã khiến mọi sự gay gắt hóa mềm nhũn

Thật sạch sẽ.

Đến khi hoàn hồn lại, cơ thể đã cứng đờ, đầu ngón tay cũng tê dại.

Lập tức đổi giọng: “Tôi nói… có thể suy nghĩ lại người khác cõng không?”

Tê An vẫn chưa nhận ra Alpha xa lạ kia càng đến gần thì tính tình càng dễ mất kiểm soát, cứ tưởng hắn đang tự tìm lý do để từ chối.

Lần này thiếu niên không nói gì, chỉ cụp lông mi dày rũ xuống.

Lắc đầu.

Nhìn vừa ngoan vừa ngoan cố.

Nhưng cái người lẽ ra phải mất kiên nhẫn nhất—Kinh Trục Phong—lại bỗng nhiên bước đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt Tê An.

Chưa kịp phản ứng, ngón tay thon dài rõ nét của hắn đã vén ống quần cậu lên: “Khó chịu thì phải nói sớm chứ?”

Lưng thiếu niên tóc đen ửng đỏ một mảng. Bị giày da cứng cọ rát.

Khoảng cách quá gần.

Thân hình cao lớn của Alpha, dù chỉ quỳ một gối ngồi xổm trước mặt Tê An cũng chẳng lùn đi là bao, sự tồn tại rõ ràng, mang áp lực mạnh mẽ.

Quả thật giống như một con chó săn khổng lồ đột ngột ngồi xuống— như giống chó Đức vậy.

Đốt ngón tay Alpha hơi cọ qua làn da, hơi ngứa, Tê An theo bản năng muốn lùi về sau một bước, lại bị tay hắn giữ lấy mắt cá chân.

Đối phương hơi nhướng mày, như thể cũng không ngờ mình lại tiện tay như thế. Nhưng cũng không buông ra.

Đôi mắt hẹp dài, đen thẳm đánh giá vùng da mềm bị cọ đỏ kia, ánh mắt như có sức nặng.

Không thể nhúc nhích được.

Khoảng cách thể lực giữa người thường và Alpha đỉnh cấp bắt đầu bộc lộ rõ.

Tê An đúng là học cùng năm với nam chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play