Thanh âm cũng truyền đến từ phía sau Tê An.
Mang theo chất giọng đặc trưng của nam sinh tuổi dậy thì – bướng bỉnh, xúc động và đầy từ tính, nghe vừa êm tai vừa khốc đến mức khiến người ta có chút sợ hãi.
Chỉ thấy người đàn ông kia trợn tròn mắt như thấy quỷ, chẳng những không què, cũng chẳng yếu ớt uể oải. Tay bị cụt trong một giây đã lập tức mọc lại, ống tay trống không như có thứ gì từ bên trong bật ra.
“À… ngại quá, tôi gạt cậu thôi. Thật sự xin lỗi, tôi không có ý gì khác, chỉ là kéo cậu ra làm nền để quét tí thành tích.”
Vừa nói xong hắn đã quay đầu bỏ chạy, rất nhanh đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tê An bị cảnh tượng y học nhiệm màu này dọa cho chết lặng, đôi mắt vốn đã to nay còn mở trừng lớn hơn nữa.
Lúc này, một cái đầu cười hì hì thò qua bên cạnh: “Không mặc đồng phục, chắc là học sinh mới chuyển trường trên đường đến à? Ăn mặc cầu kỳ gọn gàng như vậy, sao trông lại……”
Tê An quay mặt đi, hàng mi đen nhánh khẽ rung.
Làn da trắng như tuyết, dưới ánh nắng sớm càng trở nên trắng ngần, là kiểu trắng dày đặc, mịn màng. Đồng tử đen láy khiến người ta khó lòng đề phòng, như thể đang chịu chút lạnh đầu xuân, sống mũi và má đều phớt hồng, môi lại mang màu đỏ dịu.
Chưa từng thấy ai đẹp đến thế.
Vì vậy nửa câu còn lại chưa kịp nói ra, những lời trêu ghẹo vụng về mà tuổi dậy thì nam sinh hay buông miệng, cũng như mấy câu đùa ác ý bỏ đá xuống giếng, đều nghẹn lại trong cổ họng.
“Ách… khụ khụ.”
Đối phương đứng thẳng dậy, mặc cho Tê An đánh giá hắn với ánh mắt tò mò.
Tê An từng tạm nghỉ học gần nửa năm ở học kỳ hai lớp mười một, bây giờ đã vào học kỳ sau. Cậu đối với mấy nam sinh dáng cao to, vẻ ngoài xuất chúng này không có chút ấn tượng.
【Bởi vì bọn họ là học sinh chuyển trường.】
Tê An bừng tỉnh.
Alpha bị nhìn chằm chằm kia xoa xoa sau gáy, mặt đỏ đến tận cổ: “Ý tôi là… xã hội này người xấu nhiều lắm… tốt nhất vẫn nên cảnh giác một chút.”
Cậu thiếu niên tóc đen bất chợt bật cười.
Vì Tê An bỗng nghĩ đến: cậu cũng là một người xấu, vậy mà lại bị người ta nhắc nhở phải coi chừng người xấu.
Chắc là vì cậu dễ cười, lại cười rất đẹp.
Cho nên trước mặt nam sinh cấp ba hoạt bát này mới để lộ vẻ mặt bối rối như vậy.
Tê An hỏi: “Tôi có thể add WeChat của cậu không?”
“Hả?”
Lúc nãy 233 nói hắn là học sinh chuyển trường, đương nhiên cậu cho rằng người này chính là mục tiêu nhiệm vụ – Kinh Trục Phong.
Tê An vụng về tiến lại gần:
“Cảm ơn cậu vừa rồi đã nhắc nhở tôi, còn giúp tôi đuổi người kia đi… Tôi hoàn toàn không nhận ra, nếu không có cậu, chắc tôi đã bị lừa rồi.”
Trà trà, chính Tê An cũng cảm thấy mình đang cố tình gây sự chú ý.
Sau khi nhìn rõ mặt đối phương, cậu đối với nhiệm vụ vốn khiến người ta căng thẳng cũng âm thầm thả lỏng hơn một chút.
Đúng là đẹp trai thật, nhưng không giống hai giọng nói lạnh lùng uy hiếp trước đó , lạnh quá mức, khốc quá mức.
Người này trông lại gần gũi hơn, như ánh mặt trời vậy.
Vu Vị Bình bị mấy lời của cậu làm cho choáng váng, mãi mới định thần lại, chợt nhận ra chuyện gì.
—— Học sinh mới này tưởng là hắn vừa mở miệng dằn mặt tên kia?
“Anh trai” quay đầu nhìn về phía nam sinh cao ráo bên cạnh.
Ánh mắt trầm lạnh, răng hàm siết chặt, mặt đầy vẻ cười lạnh, trông như thể ngay giây tiếp theo sẽ ném hắn từ đỉnh khu dạy học xuống đất vậy.
Xong đời rồi.
Trục ca vừa ra mặt giải vây một cách chủ động như vậy, lại để hắn hưởng sái công lao.
Chết chắc.
Vu Vị Bình: “Ha ha ha ha, cậu hiểu lầm rồi, vừa rồi không phải tôi nói đâu, là Trục ca đấy. Cậu ấy lúc nào cũng thích bảo vệ kẻ yếu! Rất có tinh thần nhân đạo!”
“Đúng rồi đúng rồi, nhất là thích anh hùng cứu mỹ nhân!”
“Người vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, đội trưởng danh dự vườn trường, Alpha ba tốt – Kinh Trục Phong.”
“Mỗi năm tặng quà tán tỉnh Omega, số lượng có thể xếp vòng quanh Minh Thành mười vòng.”
Thần kinh.
Kinh Trục Phong nhíu mày.
Nói bậy gì thế? Hắn mới chỉ giúp có một người thôi mà.
Làm như hắn là hoa hoa công tử đi gieo tình khắp nơi không bằng.
Kinh Trục Phong chỉ muốn bịt miệng đám người ồn ào này, rồi dìm hết xuống bùn, ném vào biển. Nhưng ở đầu bên kia, ánh mắt giống như lông chim nhẹ nhàng kia đã rơi xuống người hắn.
Yên tĩnh nhưng mang theo một chút tò mò mà nhìn hắn.
Kinh Trục Phong vô thức im lặng, thẳng người lên, vóc dáng vốn đã vai rộng eo thon nay càng thêm căng đầy khí thế.
Chưa kịp để học sinh chuyển trường mở miệng, nam sinh lạnh lùng mặt khốc kia đã cất tiếng trước: “…… Tôi quét cậu hay cậu quét tôi?”
—— Âm thanh “ting” vô cảm của điện thoại vang lên.
Thiếu niên tóc đen, gương mặt tái nhợt nay đã hiện lên chút ửng hồng, rũ mắt, môi hồng cong cong, nét mặt đều mềm mại đến dịu dàng.
Cứ như vừa làm được chuyện gì đó khó khăn nhưng lại rất vui vẻ.
Trên màn hình điện thoại vẫn còn vương hình ảnh, có thể nhìn thấy bàn tay ấy trắng như tuyết, ngón tay mảnh khảnh đan xen giữa xanh nhạt và hồng nhạt.
Add một cái WeChat… thật sự vui đến vậy sao?
Kinh Trục Phong mơ hồ không hiểu sao lại nhìn chằm chằm người ta, từ mặt đến tay.
Không dời nổi ánh mắt.
Thật ra hắn rất ghét học từng lớp theo quy định, hoạt động ở phổ thông cũng chẳng có gì hấp dẫn, không giống trường Fawkes bên kia thú vị hơn.
Chỉ là vì yên tĩnh, không có nhiều chuyện phiền phức chướng mắt.
Nhưng hôm nay, lúc này… trên con đường từ Fawkes chuyển sang đây, mọi chuyện khiến hắn trễ nải đều như bị hư hóa thành âm thanh ồn ào, tập trung lại chỉ để dẫn đường về phía một người nào đó.
---
Mục tiêu nhiệm vụ: Kinh Trục Phong.
Giáo bá ẩn hình, Alpha mạnh mẽ, phú nhị đại đứng đầu vòng xã giao, thật ra cái tên rất hợp với gương mặt và giọng nói của hắn.
Lông mày kiếm, mắt sáng, lạnh lùng đến mức khiến người ta thấy rợn người, tuấn tú đến mức làm người khác nghẹn họng.
Còn có vóc dáng mà Tê An cực kỳ ngưỡng mộ – cao lớn, rắn chắc, có cơ bắp, giống như mãnh thú sắp trưởng thành, mỗi cử chỉ đều mang lại cảm giác áp lực rõ rệt.
Bước đi thẳng, mắt nhìn phía trước.
Một bước của hắn bằng hai bước của Tê An.
Vừa nhìn đã biết là từ nhỏ đã đẹp trai, chắc chắn từng từ chối vô số giáo hoa vườn trường.
Tê An lặng lẽ rút lui một cách có trật tự: 【Thật sự là hắn sao? Tôi nghi ngờ mình cứ thế mà nhào lên quấy rầy hắn… chắc chắn sẽ bị đánh.】
Đừng nhìn cậu trước mặt nam chính thì hống hách vậy, thật ra gan vẫn còn rất nhỏ… rất chậm nhiệt.
Biểu cảm của đối phương, dẫu sao… cũng chẳng bình thường cho lắm.