Tê An nghĩ cũng đúng.
Cậu bằng lòng kết thúc kỳ nghỉ để quay lại học cấp ba, chính là vì biết sắp có một phú nhị đại đỉnh cấp giả dạng bạch phú mỹ chuyển trường, mục tiêu là câu rùa vàng.
Theo kịch bản, cho dù không phải là Omega, chỉ cần chủ động tiếp cận, đối phương cũng không đến mức keo kiệt , ngược lại còn tiện tay cho ít tiền.
Nhưng sau khi Tê An đắm chìm vào hư vinh, say mê nuôi “cá”, biến thành bậc thầy quản lý thời gian, thì liền dửng dưng lạnh nhạt, chỉ ngồi một bên cười nhạo nam chính
Bảy rưỡi sáng, Trần Lan đã không thấy đâu, rõ ràng là vẫn đang cố tránh mặt cậu.
Nhưng bữa sáng vẫn được chuẩn bị sẵn, đặt trên bàn ăn.
Không biết hắn mua từ bao giờ một chiếc nồi dưỡng sinh hẹn giờ, trứng chưng chín được đặt trong nồi hấp giữ ấm, nên không sợ nguội.
Thậm chí còn hơi nóng.
Tê An mơ màng đưa tay chạm lên môi, chỗ thịt vẫn còn hơi đau.
233 thì tập trung vào nhiệm vụ công lược:
【 Với nam chính, muốn kiếm giá trị nhân thiết thì phải khiến hắn phiền, khiến hắn không vui, khiến hắn cáu; nói chung là hắn muốn cái gì thì đừng cho, không muốn thì cứ dồn cho thật nhiều 】
【 Với người khác, khiến họ chuyển tiền là cách nhanh nhất 】
Tê An chuyển hướng suy nghĩ, ánh mắt càng thêm sáng rực.
Không nhịn được lại có suy nghĩ giận dỗi.
Đợi cậu moi được tiền từ mấy người kia, nhất định sẽ đổi hết đồ đạc của nam chính thành đồ giống hệt mình, dùng chung, để xem hắn còn phân biệt được không, còn ghét bỏ kiểu gì.
Ừ, còn phải bò vào ổ chăn của hắn mỗi ngày để trả thù.
---
Khi màn đêm rút đi, Tê An giẫm lên làn sương mỏng buổi sớm mà xuống lầu.
“Ơ kìa, chẳng phải Tiểu Tê sao, hôm nay ra ngoài à?”
“Ừ… Đi học đây.”
“Giỏi ghê, phải học cho tốt nha, cố gắng học giỏi như em trai con vậy.”
Bên ngoài, Tê An luôn bảo rằng cậu và Trần Lan là hai anh em. Cậu là anh, Trần Lan là em.
Tuy mỗi lần nghe cậu giới thiệu như thế, sắc mặt hàng xóm đều hơi kỳ lạ, nhưng Trần Lan không hề phản bác, mối quan hệ ấy cứ thế được mặc định chấp nhận.
Trần Lan học giỏi, lại biết chăm sóc gia đình, thường đi chợ nấu ăn… Mấy chuyện này hàng xóm đều rõ.
Ngược lại, Tê An không biết nấu cơm, tay chân vụng về, mỗi ngày ru rú trong nhà chờ ăn. Là streamer mạng chuyên kiếm tiền mua đồ hiệu, suốt ngày nhận hàng giao đến tận nơi, ăn mặc toàn đồ có logo đắt đỏ, không đi học cũng chẳng chịu đi làm.
Còn thích cố ý gợi ý mình là phượng hoàng chui ra từ đống rơm.
Nhưng người thật sự là phú nhị đại thì sao có thể ở cái chỗ cũ kỹ thế này.
Hàng xóm đều nhìn ra nhưng không vạch trần, nể mặt Trần Lan mà thôi.
Tê An da mặt mỏng, sợ nghe thấy mấy lời bàn tán sau lưng nên thường lặng lẽ đi đường vòng.
Bóng dáng thiếu niên gầy gò dần khuất xa.
Sau lưng mới vang lên tiếng xì xào.
“Đẹp thật đấy, làn da, gương mặt, còn hơn cả mấy minh tinh mà con gái tôi thích.”
“Nói chuyện cũng nhỏ nhẹ lễ phép, đúng là con nhà giàu được nuôi dưỡng từ bé.”
“Quả nhiên là tình nhân bỏ trốn cùng nhau… Nghe nói mấy nhà giàu lâu năm cũng có chuyện như thế, chỉ là nhà Tiểu Trần nghèo quá, không xứng chút nào.”
“Đừng nói chứ, nếu tôi có đứa con thế kia, tôi cũng không đồng ý đâu.”
“Nhà người ta cưng chiều như thế, thẻ tín dụng gửi cả rương đến, chỉ chờ con cúi đầu là đưa về nhà lớn sống sung sướng thôi.”
Tê An chẳng biết việc cậu ham hư vinh mua hàng online trong khu chung cư cũ bị đồn thành chuyện kỳ quái gì.
Cậu không còn suy nghĩ gì khác, trong đầu chỉ toàn là: Trường học sao xa quá.
Đi tới mức mồ hôi thấm ướt lưng mới thấy được cổng lớn.
Hôm nay để sát với nhân thiết trà xanh, Tê An chọn một bộ đồ gồm Sơ mi, áo khoác blazer kiểu Âu, quần dài màu kaki, cùng đôi giày Brocco chạm rỗng hoa văn cầu kỳ có chút phù phiếm.
Cố gắng để từng món đều toát ra khí chất quý phái, phi hiện thực, rất giống một “thiếu gia nhỏ”.
Cỡ giày vốn không hợp hoàn toàn, chỉ đi đoạn đường này mà Tê An đã cảm thấy lưng tê chân nhức.
233 an ủi: 【 Ký chủ cố lên chút nữa, tới trường là được rồi, hôm nay là ngày mặc đồng phục, giáo viên sẽ bắt cậu thay bộ này ra! 】
Tê An xấu hổ gật đầu, nhưng vừa đến cổng trường thì bị chặn lại.
Một người đàn ông cụt một tay, run rẩy đi tới: “Xin thương tình với…”
Tê An sững người, cụp mắt lục tìm trong người: “…… Tôi không có tiền mặt.”
Đối phương nói rất trơn tru: “Vậy cậu có thể qua phòng gym bên kia, đăng ký hội viên không? Không tốn nhiều thời gian đâu, nhanh lắm, đó là công việc của tôi.”
Tê An cảm thấy người tàn tật này có vẻ không ổn.
233 thét lên:
【 Ký chủ, hắn là kẻ chuyên lợi dụng lòng thương của người khác để l·ừa đ·ảo! 】
【 Khoan đã, đám học sinh nam đang tới kia, mục tiêu nhiệm vụ của ký chủ ở trong số đó! 】
Tê An giật mình.
Đã gặp được mục tiêu, vậy cậu có nên phối hợp người này đóng kịch một chút, giả vờ bị lừa?
Đợi bị lừa xong, giả vờ đáng thương cầu xin giúp đỡ, nhân cơ hội tiếp xúc thân mật với mục tiêu nhiệm vụ.
【 Ký chủ đã hoàn toàn lĩnh hội bí kíp trà xanh do tôi biên soạn! Điểm cống hiến sắp full rồi! 】
… Thật ra cũng chẳng lợi hại gì lắm, chỉ là học thuộc giáo án mẫu thôi.
Nhưng công nhân nhỏ vẫn rất thành thật, được khen tới mức cằm cũng hơi hếch lên, như con mèo dựng đuôi vui vẻ tuần tra lãnh địa.
Từ góc nhìn bên ngoài, đúng là kiểu người bị lừa còn vui vẻ giúp đếm tiền, trông ngu ngốc hết mức.
Gã công nhân giả tàn tật của phòng gym né tránh ánh mắt, trong lòng có chút áy náy lạ thường.
—— nhưng kế hoạch đơn giản của Tê An còn chưa kịp thành công, đã ch·ết yểu ngay từ đầu.
Từ phía sau vang lên tiếng bước chân hỗn loạn của nhóm học sinh nam trung học. Có tiếng bước nhẹ nhàng, có tiếng nặng nề ổn định.
Trong đó có một bước chân đặc biệt ổn định, trầm thấp, lạnh lẽo.
“Chậc.”
“Tôi đã nói rồi đúng không, nếu còn thấy anh xuất hiện quanh trường để gạt người, gặp một lần tôi đánh một lần.”