Tê An lo lắng chớp chớp hàng mi.
Trần Lan giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cậu, như thể đang im lặng hỏi xem cậu náo loạn xong chưa.
Vẫn như mọi khi, một quyền đánh vào bông gòn.
Dễ bị bắt nạt quá mức rồi.
Tê An thất bại ngã ngửa ra sau, nằm phịch lên giường.
“Ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh!” Cái kiểu lạnh lùng vô tình này, chẳng giống chút nào với nhân thiết nam chính.
“Đây là phòng của tôi.”
“Phòng của anh thì sao chứ, Alpha cao quý như vậy, ngủ chút giường của anh cũng không được à?”
Thật ra thì cũng chẳng có gì cao quý cả, Tê An lúc này mới nhận ra… Giường trong phòng nam chính ngay cả đệm cũng không có, chỉ có cái giường gỗ cùng vài tấm đệm mỏng trải lên, bảo sao chỉ ngủ một lát mà cậu đã ê hết cả lưng.
“Hôm nay tôi cứ ngủ ở đây đấy, anh đi qua phòng tôi mà ngủ.”
233 la lên: 【 Hắn chiếm lợi quá nhiều! 】
Tê An: 【 Ai… Nam chính vẫn còn là học sinh trung học, tiền toàn để tôi dùng, bản thân đến cái đệm còn không có tiền mua. Không sao, đều như nhau cả. 】
Tiếng đóng cửa của Trần Lan vang lên.
Tê An ôm chăn, không chống nổi sự yên tĩnh ngoài kia, càng không cưỡng lại cơn buồn ngủ.
Lúc Trần Lan lại đẩy cửa bước vào, thiếu niên đã cuộn tròn trong chiếc chăn ngập tràn tin tức tố Alpha.
Gò má bị gối đầu cứng cọ nhẹ một đường cong, giống như tuyết đầu mùa chất thành lớp mềm mại, lại được phủ thêm một tầng sắc xuân hồng nhạt khiến tim xao động.
Cho dù là Beta, phản ứng với tin tức tố và giới tính thứ hai cũng vô cùng chậm chạp.
Dám chủ động dính vào người mình đầy mùi Alpha như thế này.
Đã sinh ra yếu ớt như vậy, từ xa nhìn lại, gần như trông không khác gì Omega bị đánh dấu quá độ bởi một Alpha có khống chế dục cực đoan.
Trần Lan bước nhanh đến gần, đưa tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể, cũng không có gì khác thường, chỉ là cả hai người đều đã quen với việc đối phó những cơn sốt nhẹ, hắn mới hơi thả lỏng sống lưng đang căng cứng.
Dù vậy vẫn cau mày.
“Ăn thêm chút gì đi.”
Sốt nhẹ khiến đầu óc hơi mơ màng, lúc này thiếu niên nửa mê nửa tỉnh chẳng còn chút cá tính thường ngày, ngoan ngoãn đến mức khiến người khác phát run.
Bảo ăn cháo thì ăn cháo, bị bế đi rửa mặt thì ngoan ngoãn ngửa đầu cho người lau.
Chỉ là lúc ngửi thấy mùi ghét bỏ trong cháo thì cau mày. Thấy gừng băm đều bị nam chính nhặt ra hết, chỉ còn lại mùi hương nhẹ nhàng, cậu mới giãn mày mà uống sạch.
Trần Lan tắt đèn chuẩn bị rời khỏi phòng, lại bị túm lấy vạt áo.
Ánh đèn dây tóc rẻ tiền trong phòng khách hắt vào trong phòng, rọi lên gương mặt thiếu niên quá mức tinh xảo, như phủ thêm ánh trăng rơi vãi.
“…… Kẹo.”
“Muộn quá rồi, không ăn.”
“…… Uổng phí.”
Năm đồng một viên… Trước kia Trần Lan vừa rời cô nhi viện sống tự lập, những ngày khốn khó nhất, thật sự phải phát truyền đơn cả buổi mới đủ mua một túi nhỏ.
Bà chủ quầy hàng đó chẳng bao giờ tử tế, mỗi lần Trần Lan chỉ mua vài viên là lại bị khinh thường, nói hắn là đồ lượm ve chai làm bẩn cửa hàng.
Rõ ràng nam chính thích sạch sẽ, rõ ràng hắn nỗ lực như vậy, về sau sẽ rất lợi hại… Tại sao ai cũng phải bắt nạt hắn chứ.
Thân thể gầy gò cuộn trong chăn run rẩy, ngủ mà chẳng yên giấc.
Beta không cảm nhận được tin tức tố, chỉ dựa vào bản năng hít lấy mùi hương khiến mình cảm thấy an toàn.
Túm chặt lấy người đang muốn rời đi.
Một trận giằng co không lời.
Cuối cùng, Trần Lan lặng lẽ ngồi lại mép giường, ôm lấy cái kén đang run rẩy vào lòng.
Giống như ngày xưa, hắn đã từng ôm cậu qua từng đêm đông giá lạnh trong căn phòng trọ cũ nát ấy.
-
Sáng hôm sau, Tê An tỉnh dậy tinh thần phơi phới, triệu chứng sốt nhẹ tối qua đã biến mất hoàn toàn.
Cậu mơ màng nhớ lại mình ăn kẹo lúc nửa đêm, nhưng đáng tiếc quá, mới ăn được một tí đã bị một con quái vật dính ướt giật đi mất, đói đến mức chẳng những ăn kẹo mà cả miệng cậu cũng bị ăn sạch.
Vừa tỉnh táo hơn chút, nhìn rõ xung quanh, suýt nữa cậu tức đến bật dậy lật cả giường.
Vẫn là phòng Trần Lan, nhưng cái giường đơn ngủ tạm tối qua đã bị thay đổi hoàn toàn.
Bộ drap gối đổi hết sang bộ tơ tằm bốn món của Tê An, phía dưới cũng đổi thành đệm dày, Trần Lan đến cả cái gối cũ cũng không để lại cho cậu.
Tê An chua chát: “Thì ra là ghét tôi đến mức này… Gối cũng không cho nằm. Nam chính đúng là chỉ thích Omega thơm tho mềm mại cùng tuổi thôi.”
Rõ ràng lúc trước tình cảm còn tốt, ngủ cùng một giường, dùng chung một cái gối, một cái chăn cũng chẳng sao.
Về phòng mình nhìn thử, giường không có một vết động đậy nào.
Không biết người sắt kia là thức cả đêm, hay lại ngủ tạm ngoài ghế sofa trong phòng khách cũ kỹ kia.
Ngoài ban công, cái chăn đơn mới giặt bay phần phật, càng khiến Tê An thêm ấm ức.
Tê An: “Chẳng phải hắn từng gọi tôi là bảo bối sao, hồi nghèo đến mức năm đồng một viên kẹo mà nói mua là mua, bây giờ ngủ một lát cũng phải giặt sạch cả chăn, đúng là có vợ rồi chẳng cần huynh đệ nữa… Có lẽ là tôi làm quá thật.”
Ký chủ độc quyền 233 chưa từng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để mắng "nam chính không ra gì".
Lập tức nói: 【 Cũng đâu phải ký chủ bắt hắn mua, ký chủ chỉ nhìn thêm hai lần, là hắn liền nhảy nhót nhào tới mua thôi. 】
Âm thầm cổ vũ: 【 Nếu ký chủ không vui, chúng ta mau chóng hoàn thành cốt truyện, để hắn quay về nhà giàu sống sung sướng, xây hậu cung toàn Omega đi. 】
Là nam chính sảng văn, Trần Lan dĩ nhiên có không ít bàn tay vàng.
Trong số đó có một cái: Trần Lan thật ra là con ruột thất lạc của một gia tộc hào môn, bị kẻ thù bắt cóc trả thù rồi ném ở cổng cô nhi viện, trở thành một đứa trẻ bị bỏ rơi.
233 kéo một dải ruy băng sặc sỡ, chúc mừng: 【 Hôm nay chính là ngày cốt truyện chính thức bắt đầu! 】