5h30 sáng – Công viên Hoa Sứ, ngoại ô thành phố X

Sương sớm còn dày như một lớp voan trắng mờ. Những chiếc lá khô giòn dưới chân người lạo xạo như thì thầm câu chuyện chưa kể. Một ông lão dắt chó đi dạo, tay phe phẩy tờ báo, miệng lẩm nhẩm hát theo đài FM phát trong tai nghe.

Bỗng nhiên... con chó dừng lại, sủa vang một cách bất thường.

"Gì vậy con? Lại mèo hoang à?" – ông lão cúi xuống.

Nhưng ánh mắt ông trợn tròn khi nhìn thấy thứ ở phía băng ghế đá gần hồ.

Một cô gái trẻ nằm ngửa bất động, hai tay đặt xuôi, gương mặt như đang ngủ, đôi mắt mở trừng... và hoàn toàn vô hồn.

Một chiếc vòng tay màu xanh ngọc nằm rơi ngay sát bàn tay cô.

7h sáng – hiện trường vụ án

"Nạn nhân là nữ, khoảng hai mươi đến hai lăm tuổi." – My báo cáo, trong khi mang găng tay và cúi người kiểm tra thi thể. "Không có dấu hiệu chống cự quanh hiện trường. Có khả năng xác bị đưa đến đây sau khi tử vong."

"Túi xách vẫn còn, điện thoại, ví nguyên vẹn. Không giống cướp tài sản." – Duy Mạnh lật sổ ghi chép. "Nhưng chiếc vòng tay bị rơi như cố tình để lại. Có khi nào là thông điệp?"

Phong không đáp. Anh quan sát kỹ băng ghế, rồi quay sang xác nạn nhân. Gương mặt cô gái an yên một cách lạ lùng – không hề méo mó vì đau đớn. Điều này... khiến anh thấy rợn sống lưng.

"Thường thì ai giết người xong cũng muốn che giấu. Nhưng đây lại như... bày ra. Một vở kịch." – anh trầm giọng.

My gật nhẹ. Cô cúi xuống, lấy mẫu tóc và móng tay nạn nhân:

"Không có vết thương bên ngoài. Nhưng có vết bầm ở cổ – siết cổ bằng vật mềm, không để lại dấu dây rõ ràng. Có thể là khăn lụa hoặc áo."

Phong liếc nhìn chiếc vòng:

"Đá thật?"

"Fluorite. Dạng cao cấp, không phải hàng chợ. Loại này thường dùng để... thiền hoặc trị liệu tâm lý." – My nhíu mày.

"Giao cho Huy tra danh tính nạn nhân, và xem có liên hệ với phòng khám tâm lý, hội nhóm trị liệu nào không."

10h sáng – phòng pháp y

"Tên cô ấy là Trịnh Thùy An, 24 tuổi. Lễ tân khách sạn Sunshine Plaza." – Chính Huy báo từ hành lang. "Bạn cùng phòng báo mất tích từ tối qua, nói An có hẹn gặp 'người yêu mới', nhưng không rõ tên."

My từ phòng giám định bước ra, khẩu trang kéo xuống:

"Tử thi có dấu hiệu bị trói tay tạm thời – chỉ cổ tay trái có hằn mờ, như bị buộc vài giờ rồi tháo. Không có dấu hiệu bị cưỡng hiếp, tử vong do ngạt."

Phong khoanh tay, mắt nhìn ra cửa sổ. Anh đang sắp xếp mọi thứ trong đầu. Những mảnh rời rạc – ánh mắt mở trừng, vòng đá xanh, dáng nằm ngay ngắn, và một chi tiết kỳ lạ...

"Lúc ông lão phát hiện xác, con chó sủa. Nhưng không sủa toáng lên, chỉ sủa kiểu... phát hiện mùi lạ."

"Ý anh là?" – My quay lại.

"Có khả năng nạn nhân... đã có mặt ở đó khá lâu, từ trước khi chết. Hoặc ít nhất là từng bị đưa đến công viên vào ban đêm."

"Kẻ giết người... quen thuộc với khu vực này." – My tiếp lời.

Phong quay sang:

"Nếu đúng là vậy... thì đây không phải lần đầu."

***

11h15 sáng – khách sạn Sunshine Plaza

Phong và My bước vào sảnh khách sạn nơi nạn nhân từng làm việc. Người quản lý – một phụ nữ trung niên, vẻ lịch thiệp nhưng có phần e dè – dẫn cả hai vào văn phòng.

"Trịnh Thùy An làm việc ở đây được gần tám tháng. Hiền lành, chăm chỉ, rất ít nói chuyện cá nhân với ai." – bà ta kể. "Thời gian gần đây có vẻ trầm hơn, nhiều hôm xin nghỉ giữa chừng, bảo là đau đầu, khó thở..."

"Có ai thân với cô ấy không?" – My hỏi.

"Có một người – khách quen. Tôi không rõ tên, nhưng cứ cách vài ngày lại đến, chỉ ngồi sảnh uống trà, trò chuyện với cô ấy tầm nửa tiếng. Tụi tôi cứ tưởng là bạn trai."

Phong liếc nhìn My – ánh mắt họ giao nhau đầy suy nghĩ.

"Chị có thể cho tôi xem camera sảnh trong vòng một tháng gần đây không?"

13h – Đội điều tra

Duy Mạnh bật laptop, lia qua đoạn clip trích xuất.

Một người đàn ông, dáng thư sinh, khoảng ngoài ba mươi, ăn mặc chỉn chu, đeo kính gọng đen. Gặp Thùy An tám lần trong vòng một tháng. Luôn chọn chỗ ngồi cố định, cách xa các camera.

"Chân đi nhẹ, không để lại dấu giày rõ. Không rờ vào vật gì trong sảnh. Tách trà luôn uống hết. Gã này... chuyên nghiệp." – Chính Huy lẩm bẩm.

"Tạm thời gọi là X – người đàn ông áo sơ mi trắng." – Phong đặt tên.

"Khoan đã." – My đột nhiên ngồi thẳng người, tua lại đoạn băng. "Phong, anh nhìn tay trái gã – lúc chỉnh kính á."

Phong nheo mắt.

"Hình xăm?"

"Không. Là một vết sẹo nhỏ hình bán nguyệt, đúng vị trí mổ khớp cổ tay. Em từng thấy dạng sẹo này ở Mỹ... và trong hồ sơ một bệnh án mà em từng xử lý năm ngoái."

"Ý em là...?"

My chậm rãi nói, mắt vẫn dán vào màn hình:

"Nếu em đoán không nhầm... người này từng là bệnh nhân trong hệ thống trị liệu 'Trạm Trắng' – một cơ sở tâm lý tư nhân kín đáo nhưng cực kỳ tai tiếng."

Căn phòng im lặng vài giây.

"Trạm Trắng?" – Duy Mạnh cau mày. "Cái tên nghe như ổ phản khoa học."

"Chính xác. Nó từng bị tố cáo vì dùng liệu pháp 'gợi ký ức cưỡng bức' với người bị sang chấn – khiến vài bệnh nhân mất kiểm soát và tự tử. Nhưng không có bằng chứng rõ ràng nên họ lặng lẽ rút lui, đổi tên, rút về hoạt động trong bóng tối." – My giải thích.

Phong thở dài. Ánh mắt anh dần tối lại:

"Vụ này... không còn là một án mạng đơn lẻ. Mà là làn khói mỏng dẫn về một căn phòng tối từ quá khứ."

"Và có thể là bước đầu tiên... dẫn đến chân tướng của mạng lưới đứng sau 'Thầy Giáo'." – My khẽ nói.

14h30 – kết quả kiểm tra vòng tay

"Vòng fluorite không có dấu vân tay lạ, nhưng có... tinh dầu hoa nhài dính ở sợi co giãn, loại dùng trong phòng thiền hoặc trị liệu." – Chính Huy báo.

"Hoa nhài..." – Phong trầm ngâm.

"Gần công viên Hoa Sứ có một phòng trà – 'Jasmine's Room', chuyên trị liệu thiền và massage cảm xúc. Đặt lịch hẹn kín, không tiếp khách vãng lai." – Duy Mạnh thêm vào.

Phong nhếch môi:

"Thử xem nơi 'thư giãn' đó có mấy bộ mặt không thư giãn cho lắm không."

***

16h – Jasmine's Room

Nằm sâu trong con hẻm nhỏ, Jasmine's Room hiện ra với bảng hiệu gỗ mộc, treo vài dây hoa nhài khô. Từ ngoài nhìn vào, nơi này như một quán trà yên tĩnh kiểu Nhật – nền nhạc thiền nhẹ, mùi tinh dầu thoang thoảng.

Phong và My bước vào. Một cô gái trẻ bước ra quầy lễ tân, cúi chào nhã nhặn.

"Xin lỗi quý khách, chúng tôi chỉ tiếp người có lịch hẹn."

"Chúng tôi là công an." – Phong rút thẻ. "Cần gặp người quản lý."

Cô lễ tân hơi hoảng, vội vàng gọi nội bộ. Ít phút sau, một người đàn ông mặc áo vải thô, mái tóc dài buộc gọn, gương mặt thư sinh – bước ra từ phía sau tấm rèm lụa.

"Tôi là Phan Hạo – quản lý tại đây. Có chuyện gì, thưa các anh chị?"

My liếc nhìn Phong – tên này... trông giống người trong clip ở khách sạn đến 70%.

"Anh từng gặp Trịnh Thùy An không?" – Phong hỏi thẳng.

Hạo hơi khựng, rồi gật đầu chậm rãi:

"Có. Cô ấy là khách từng tham gia một liệu trình thiền phục hồi vào tháng trước. Nhưng đã kết thúc rồi."

"Anh từng gặp riêng cô ấy ngoài liệu trình?" – My hỏi tiếp.

"Không. Ở đây, chúng tôi không duy trì liên lạc cá nhân với khách sau khóa trị liệu. Đó là nguyên tắc."

Phong gật, mắt vẫn không rời cổ tay trái của Hạo. Dưới tay áo thụng – vết sẹo nhỏ hình bán nguyệt lấp ló khi anh ta nâng tách trà.

"Sẹo mổ khớp cổ tay?" – Phong hỏi như vô tình.

Hạo hơi sững, rồi cười nhẹ:

"Tôi từng bị tai nạn giao thông khi còn học đại học. Phẫu thuật gắn lại dây chằng."

"Anh từng điều trị ở Trạm Trắng?" – My nheo mắt.

Gương mặt Phan Hạo hơi tái đi. Một thoáng, nhưng không thoát khỏi ánh mắt của hai người đối diện.

"Tôi... không nghĩ chuyện đó còn liên quan. Trạm Trắng không còn tồn tại."

"Chuyện gì khiến anh phải tìm đến nơi ấy?" – Phong hỏi tiếp, giọng bình thản như gió lùa.

Hạo siết nhẹ tay. Giọng anh ta chùng xuống:

"Tôi từng mắc chứng hoảng loạn... sau một biến cố gia đình. Ở đó, họ dạy tôi 'giải mã ký ức'. Nhiều thứ tôi đã quên, và có lẽ... nên quên."

Phong gật nhẹ, rút ảnh nạn nhân ra:

"Anh là người cuối cùng gặp cô ấy lúc còn sống. Có thật anh không liên quan đến cái chết của cô ấy?"

Ánh mắt Phan Hạo dừng lại ở tấm ảnh.

"Cô ấy... từng nói với tôi, trong lúc thiền, rằng cô mơ thấy mình bị... siết cổ, không thở được. Tôi tưởng là phản ứng tâm lý, nên khuyên cô ấy dừng lại, không tiếp tục liệu trình nữa."

My khẽ rùng mình.

"Và anh không liên hệ lại với cô ấy sau đó?"

"Không. Cô ấy biến mất khỏi danh sách, tôi nghĩ cô đã chọn cách khác để giải thoát." – Hạo lặng lẽ.

Phong và My liếc nhau.

"Tạm thời chúng tôi sẽ giữ anh lại để lấy lời khai chi tiết. Mời anh phối hợp."

18h – tại trụ sở

Trong khi chờ kiểm tra lịch sử liên lạc của Phan Hạo, Duy Mạnh lật tìm camera quanh Jasmine's Room.

"Tối hôm nạn nhân mất tích, có xe máy biển số mờ, dừng trước Jasmine lúc 22h15. Một người đội mũ bảo hiểm đen, vóc dáng cao gầy – giống tên trong khách sạn. Nhưng không rõ mặt."

"Giờ khớp với thời điểm Thùy An báo bạn cùng phòng là đi gặp 'người yêu mới'." – Chính Huy kết luận.

Phong nhìn bảng thời gian và ảnh hiện trường dán trên tường.

"Tôi chưa tin Phan Hạo là hung thủ. Nhưng hắn biết nhiều hơn hắn nói."

My gật.

"Cảm giác như hắn sợ thứ gì đó... hơn cả việc bị bắt."

***

20h – Trụ sở công an xã A

Bên trong phòng thẩm vấn, ánh đèn trắng hắt xuống khiến gương mặt Phan Hạo trở nên xanh xao. Hắn ngồi thẳng lưng, hai tay đan vào nhau, gương mặt bình tĩnh một cách kỳ lạ.

"Anh từng điều trị ở Trạm Trắng. Anh có nhớ ai là người trực tiếp phụ trách anh không?" – Phong hỏi, giọng đều đều.

Hạo lắc đầu:

"Không. Ở đó, mọi người chỉ gọi người điều trị là 'Thầy'. Không tên, không hồ sơ."

"Anh có mô tả được ngoại hình không?"

Hạo thoáng lưỡng lự, rồi trả lời chậm rãi:

"Tầm bốn mươi lăm đến năm mươi. Gầy, da ngăm, nói giọng Bắc. Giọng ông ta... nhẹ nhưng đầy ám ảnh. Kiểu nói mà khi ông ta bảo 'hãy nhớ', thì đến nằm mơ anh cũng nhớ."

My ngồi ở góc phòng, ghi chú nhanh từng từ một. Phong nhìn Hạo chằm chằm:

"Anh sợ người đó đến mức nào?"

Hạo mím môi. Im lặng vài giây, rồi trả lời:

"Đến mức, nếu ông ta ra lệnh, tôi sẵn sàng cắt cổ chính mình."

Căn phòng chợt im bặt.

Phong quay sang My, ánh mắt nặng trĩu. Lần đầu tiên trong suốt vụ án này, họ cảm thấy có một thế lực đứng sau lưng vụ giết người – không chỉ là bệnh hoạn, mà là... hệ thống.

21h – Quán cơm đối diện trụ sở

Trời đổ mưa lất phất. Phong và My tạt vào một quán cơm bình dân ăn tối. Quán vắng, chỉ có tiếng TV cũ phát chương trình thời sự.

"Anh thấy vụ này liên quan đến 'Thầy Giáo' không?" – My vừa chan canh vừa hỏi nhỏ.

"Trực tiếp thì chưa. Nhưng Trạm Trắng... có thể là một mắt xích." – Phong đáp. "Cái cách họ lập trình tâm lý người bệnh, bắt họ phải nhớ thứ từng muốn quên... là công cụ cực kỳ nguy hiểm nếu rơi vào tay sai người."

My trầm ngâm.

"Anh có nghĩ... Trạm Trắng vẫn còn hoạt động? Dưới tên khác?"

Phong gật nhẹ:

"Và chúng ta cần tìm ra nó... trước khi có thêm người chết."

22h – Tin nhắn từ số lạ

Khi vừa ra đến xe, điện thoại My rung lên.

Một tin nhắn từ số lạ:

"Đừng đào sâu nữa. Có người đã tỉnh giấc từ ký ức mà lẽ ra nên bị chôn vùi."

Cô nhíu mày, tim khẽ thắt lại.

Phong nhìn sang, thấy gương mặt cô chùng xuống:

"Có chuyện gì?"

"Ai đó vừa cảnh báo em... về ký ức."

"Cho anh xem."

Phong đọc xong, lặng đi vài giây. Rồi anh mở danh bạ, lục lại một số điện thoại cũ – số của một bệnh nhân tâm lý từng tự tử năm ngoái trong một vụ điều tra khác mà My từng tham gia.

"Số này giống với số nhắn tin cho em – chỉ khác ba số cuối." – anh nói.

"Anh nghĩ gì?"

"Anh nghĩ... có người muốn nhắc em rằng em từng chạm vào vụ này – lâu hơn em nhớ."

My ngước nhìn anh. Một thoáng hoang mang lướt qua mắt cô.

Phong nheo mắt:

"My... em từng là bệnh nhân của Trạm Trắng phải không?"

***

23h30 – Căn phòng trọ của My

Sau khi tạm biệt Phong, My trở về phòng. Trời bên ngoài vẫn rả rích mưa. Mùi đất ẩm tràn vào qua khung cửa hé mở.

Cô ngồi trên ghế, mở điện thoại, nhìn lại tin nhắn lúc nãy. Số lạ đã tắt máy.

My mở ngăn kéo – nơi cô giữ vài món đồ từ thời mới về Việt Nam. Bên dưới tập hồ sơ là một phong bì cũ, không đề tên người gửi. Dòng chữ trên mặt thư đã ngả vàng, mực lem nhẹ vì ẩm:

"Nếu một ngày em không còn nhớ gì nữa... hãy giữ lá thư này, như giữ lấy chính mình."

Tay cô run lên khi mở thư.

Bên trong là một tờ giấy gấp đôi, chữ viết tay gọn gàng:

"My à, nếu em đang đọc thư này, nghĩa là những ký ức đau đớn nhất đã bị em phong tỏa, hoặc bị ai đó lấy mất. Em từng là thực tập sinh tại Trạm Trắng. Không phải bệnh nhân. Em vào đó để điều tra – vì một cái chết. Nhưng em đã nhìn thấy thứ không nên thấy..."

My nhíu mày. Tim đập mạnh.

"...Em đã mất kiểm soát. Họ khiến em tin rằng mình bị rối loạn trí nhớ do sang chấn. Họ 'trị liệu' cho em. Nhưng thực chất, họ lập trình lại ký ức. Xóa một phần trí nhớ. Nhồi vào một nỗi sợ giả. Và xóa tên một người."

Cô dừng lại. Trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh: một căn phòng trắng, không cửa sổ, chỉ có tiếng metronome gõ nhịp... và một người đàn ông đeo kính, đang hỏi:

"Em có nhớ ai là người đầu tiên em nhìn thấy khi tỉnh lại không?"

00h15 – Căn cứ điều tra

Phong đang xem lại hồ sơ vụ tự tử của một sinh viên ngành tâm lý tên Trần Hữu Ngôn, từng là bệnh nhân của Trạm Trắng.

Anh lia qua ảnh hiện trường – trên bàn có một bức tranh vẽ bằng than chì: một cô gái nhỏ đứng giữa ngã tư sương mù, tay cầm chiếc vòng tay fluorite.

Phong cau mày. Mảnh ghép bắt đầu kết nối.

00h35 – My gọi điện

"Phong, em cần anh đến chỗ em. Gấp."

"Có chuyện gì?"

"Em nhớ rồi."

01h – Căn phòng trọ

Phong đến, thấy My đang ngồi cạnh bàn, tay vẫn cầm lá thư. Mắt cô đỏ hoe nhưng ánh nhìn tỉnh táo lạ thường.

"Em từng vào Trạm Trắng... dưới vỏ bọc sinh viên thực tập, để điều tra vụ tự tử của Trần Hữu Ngôn – bạn trai cũ của em."

Phong sững người. My tiếp:

"Họ phát hiện. Họ không giết em, mà xóa ký ức của em về anh ấy. Họ cấy vào đầu em hình ảnh một bệnh nhân rối loạn khác – tạo ra ảo giác rằng em bị sang chấn do chứng kiến tự tử."

"Và họ làm vậy... để bảo vệ điều gì đó lớn hơn?" – Phong hỏi khẽ.

My gật.

"Có lẽ vậy. Nhưng giờ em biết... Ngôn không tự tử. Anh ấy bị đẩy tới cái chết vì biết quá nhiều."

"Trạm Trắng... vẫn tồn tại." – Phong kết luận.

"Và nó không chỉ tạo ra bệnh nhân. Mà còn tạo ra hung thủ." – My nhìn anh, ánh mắt vững vàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play