Một tuần sau vụ bắt giữ Trần Minh Quân
Trụ sở công an xã A lại rộn ràng trong không khí chuẩn bị. Dường như yên ắng sau chuỗi án liên hoàn chỉ là sự tạm lắng trước cơn bão mới.
"Cái gì? Lại có người mất tích?" – Thiên Phong đặt mạnh ly cà phê xuống bàn, ngẩng đầu nhìn My với ánh mắt nghi hoặc.
"Ừ. Lần này là một giáo viên hợp đồng dạy Mỹ thuật ở trường tiểu học xã. Mất tích hai ngày chưa liên lạc được. Người báo tin là bà chủ trọ." – My trả lời, giọng đều đều, nhưng ánh mắt hơi dao động.
Phong gõ nhịp tay lên bàn.
"Mỹ thuật... nữ?"
"Nữ. Trẻ. Độc thân. Trọ một mình. Tên là Nguyễn Thảo Linh, 26 tuổi."
⸻
Nhà trọ Hồng Hạnh – 9 giờ sáng
Căn phòng nhỏ tầng trệt im lìm. Tủ áo xộc xệch, bàn học vẫn còn phấn màu vẽ dở. Trên sàn, một chiếc vòng cổ bằng da đen có mặt đá nhỏ bị đứt nằm vắt chéo dưới chân giường.
Duy Mạnh soi đèn pin quanh phòng:
"Không có dấu hiệu giằng co. Nhưng cửa sau bị mở hé. Rõ là đi trong tình trạng gấp gáp hoặc bị dẫn dụ."
Phong cúi xuống lượm chiếc vòng cổ. Ngón tay anh khựng lại giữa chừng.
"Có mùi gì đó... quen quen."
Anh đưa lên mũi, khẽ cau mày.
"Nước hoa?"
My tiến lại gần, hít nhẹ. Ánh mắt cô trở nên nghiêm túc.
"Mùi này... giống mùi đã từng lưu lại trên áo nạn nhân Duyên. Nhưng chỉ là vệt rất mờ – hôm đó em tưởng là từ áo trại viên nào khác."
Phong gật đầu, trầm giọng:
"Chất nước hoa giống nhau, nạn nhân đều là nữ trẻ, sống một mình, và đều liên quan đến nghệ thuật – một là giáo viên mỹ thuật, một là diễn viên nghiệp dư. Liệu có khả năng... hung thủ có khẩu vị đặc biệt?"
"Hoặc... là một kẻ bị ám ảnh bởi hình mẫu cụ thể." – My bổ sung.
⸻
Buổi chiều – tại phòng hồ sơ công an tỉnh
My và Chính Huy tra soát hồ sơ các vụ mất tích chưa rõ nguyên nhân trong vòng ba năm.
"Huy, xem cái này..." – My kéo một hồ sơ cũ. "Năm ngoái có một vụ ở huyện bên: cô gái mất tích, là nhân viên vẽ tranh tường tự do. Cũng sống một mình, phòng trọ bị mở hé, không có dấu hiệu chống cự."
Chính Huy lật thêm trang khác.
"Còn đây, năm kia: sinh viên năm cuối khoa Sư phạm Mỹ thuật – mất tích giữa kỳ nghỉ hè."
Họ liếc nhìn nhau. Một chuỗi mất tích bí ẩn – chưa được kết nối lại cho đến lúc này.
My mím môi, giọng lạnh hẳn:
"Tên biến thái này có thể đã hoạt động nhiều năm. Mà không ai để ý... vì hắn không để lại xác."
⸻
Tối cùng ngày – quán trà sữa quen thuộc
My đang khuấy ly trà thì giật mình vì có ai đó ngồi xuống ghế đối diện.
"Hết giờ rồi, vẫn còn ngồi phân tích à?" – Thiên Phong chống cằm hỏi.
"Ờ, đang lượn lờ thôi. Bộ mặt em nhìn giống còn làm việc lắm hả?" – My giả vờ xụ mặt.
Phong không nói gì. Chỉ lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ – giấy note ghi tay tên ba loại nước hoa nữ đắt tiền nhất hiện đang bán ở tỉnh X, kèm theo một ô khoanh tròn: "No. 2: Fleur de Noir – Mùi hoa nhài & tiêu đen."
"Anh vừa phát hiện mùi trên vòng cổ là loại này. Hàng nội địa cao cấp, không phổ biến. Có đúng hai tiệm bán trong bán kính 30km." – Phong nói, giọng trầm như gió đêm.
My nhìn anh chăm chú. Trong khoảnh khắc, cô nhận ra thứ gì đó nơi ánh mắt Phong – sự tập trung tuyệt đối, pha chút gì đó rất... cô đơn.
"Anh Phong."
"Hửm?"
"Em nghĩ nếu không làm pháp y, em sẽ làm gì đó liên quan đến mỹ thuật." – My thì thầm. "Có thể em là mục tiêu tiếp theo..."
Phong nhìn cô chằm chằm. Trong giây lát, anh thấy rõ dưới ánh đèn vàng nhạt, nốt ruồi mờ dưới mắt trái của My lại hiện rõ hơn bao giờ hết.
Anh khẽ nắm chặt ly nước trong tay.
***
Sáng hôm sau – tiệm nước hoa Fleur Boutique, phường B, tỉnh X
Tiệm nước hoa cao cấp yên tĩnh, hương thơm dịu lan trong không khí. Một cô nhân viên ăn mặc lịch sự cúi chào khi Phong và My bước vào.
"Dạ, quý khách muốn tìm loại nào ạ?" – cô gái niềm nở.
"Chúng tôi đang tìm người đã mua nước hoa Fleur de Noir gần đây. Cửa hàng có lưu danh sách khách không?" – My mỉm cười, chìa thẻ ngành.
Cô nhân viên thoáng khựng lại, rồi dẫn họ vào trong. Sau vài phút, cô quay lại với một danh sách in từ hệ thống.
"Từ đầu tháng đến nay, có ba người mua loại này ạ. Nhưng chỉ có một người nam – tên Lê Văn Tòng, mua ba ngày trước."
Phong nhíu mày:
"Cho tôi xem camera an ninh hôm đó."
⸻
Phòng giám sát
Đoạn clip được tua nhanh. Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần jean đen, đeo kính râm bước vào. Hắn đi thẳng tới quầy, hỏi đúng loại nước hoa, trả bằng tiền mặt, rời đi chỉ trong hai phút.
"Góc mặt mờ quá." – My nói nhỏ.
"Đợi chút..." – Phong bấm dừng đoạn quay khi người này quay lưng. Anh phóng to hình ảnh.
Trên cổ tay phải của gã có một hình xăm mờ – chữ R cách điệu lồng với một biểu tượng như ngọn lửa.
"Hình xăm này..." – My thì thào. "Hình như em từng thấy trong hồ sơ phạm nhân mãn hạn tù năm kia. Để em tra thử."
⸻
Trưa – trụ sở công an tỉnh
My hớt hải chạy vào phòng làm việc của Phong, giơ lên một bản in.
"Có rồi! Lê Văn Tòng, 34 tuổi, từng bị bắt vì tội quấy rối tình dục học viên tại trung tâm mỹ thuật, ngồi tù ba năm, ra trại năm ngoái. Chưa có việc làm ổn định."
"Trước đó từng học ngành thiết kế thời trang nhưng bỏ ngang, mẹ mất sớm, sống cùng cha già. Có dấu hiệu rối loạn ám ảnh cưỡng chế." – Chính Huy bổ sung.
Phong gật đầu, giọng trầm hẳn:
"Nếu hắn đang tái phát bệnh tâm lý, khả năng cao đã chọn các cô gái liên quan tới hội họa để thoả mãn lệch lạc."
⸻
Chiều tối – tại căn nhà trọ cũ ở rìa xã Vĩnh Đông
Căn nhà lụp xụp, mái tôn bạc màu. Người dân gần đó xác nhận có thấy Lê Văn Tòng lui tới đây dạo gần đây. Đội điều tra đến nơi kiểm tra.
Duy Mạnh phá cửa. Căn nhà tối om, mùi ẩm mốc trộn lẫn... mùi nước hoa nhè nhẹ.
Trên tường dán đầy tranh vẽ phụ nữ – không rõ mặt, nhưng tất cả đều có nốt ruồi dưới mắt trái.
"Tâm lý ám ảnh cấp độ cao." – My nói khẽ, cảm giác rợn sống lưng. "Hắn vẽ lại hình ảnh người mà hắn cho là lý tưởng, rồi đi tìm các cô gái giống vậy ngoài đời thực..."
Phong đứng lặng trước bức tranh lớn nhất – phụ nữ mặc váy trắng, tay cầm cọ vẽ, nở nụ cười dịu dàng.
"Bức này... giống cô giáo mất tích nhất."
Trong góc nhà có một chiếc điện thoại cũ – khi mở ra, chỉ có duy nhất một tin nhắn trong mục "Draft":
"Con búp bê thứ tư sắp hoàn thiện rồi."
***
Tối hôm đó – cuộc họp khẩn cấp tại trụ sở công an tỉnh
"Lê Văn Tòng có biểu hiện lệch lạc tâm lý, hiện bỏ trốn khỏi nơi cư trú sau khi phát hiện bị theo dõi." – Trung tá Lâm đứng nghiêm trước bảng sơ đồ. "Căn cứ các bằng chứng tại hiện trường, khả năng cao cô giáo Nguyễn Thảo Linh vẫn còn sống."
Phong chỉ vào bản đồ.
"Căn nhà hoang nơi hắn trú không phải nơi giam giữ. Xung quanh đó có ít nhất ba công trình bỏ hoang – nhà xưởng cũ, lò gạch ngưng hoạt động, và một trang trại bò bị bỏ từ đợt dịch tả năm ngoái."
My bổ sung:
"Trong tranh của hắn có một bức nền là bức tường gạch đỏ bị nứt, dường như vẽ từ ký ức. Nếu tìm đúng bức tường đó, ta có thể lần ra nơi hắn giam giữ nạn nhân."
"Tốt. Đội Phong tỏa ra ba hướng." – Trung tá Lâm ra lệnh.
⸻
Rạng sáng hôm sau – lò gạch bỏ hoang xã Tân Trung
Phong, My, Duy Mạnh và hai chiến sĩ trẻ tiếp cận nơi nghi ngờ.
Cánh cổng sắt rỉ sét lặng lẽ trong sương mù. Không gian ngột ngạt, nồng mùi đất nung và sắt han.
"Tôi nghe thấy tiếng nước nhỏ..." – My thì thào, tay bật đèn pin.
Bên trong lò, ánh đèn pin lia qua dãy hành lang gạch đổ nát. Một khe cửa sắt bị khóa bằng xích sắt cũ.
"Có vết máu khô trên tay nắm!" – Duy Mạnh chỉ.
Phong dùng xà beng cạy mạnh. Một tiếng "rắc" vang lên, cửa bung.
Bên trong – ánh đèn rọi thẳng vào một cô gái trẻ bị trói tay, nằm bất tỉnh trên nền đất, người dính máu và đất ẩm.
"Còn thở!" – My quỳ xuống kiểm tra nhanh. "Mạch yếu. Mau gọi cấp cứu!"
Cô gái được xác nhận là Nguyễn Thảo Linh, mất tích hai ngày trước.
⸻
Trên đường quay về
"Lần này mà chậm vài tiếng là tiêu thật." – Chính Huy thở phào, lau mồ hôi.
My nhìn Phong.
"Hình như hắn cố tình để lại manh mối. Càng lúc càng giống một cuộc thách thức."
Phong gật đầu, trầm giọng:
"Và có vẻ như... những nạn nhân trước đó không phải là ngẫu nhiên. Mỗi người là một phần của 'bộ sưu tập' bệnh hoạn nào đó."
"Nếu hắn đang 'sưu tầm' người có đặc điểm cụ thể... thì người tiếp theo rất có thể là em." – My nói nhỏ, mắt nhìn xa xăm.
"Không." – Phong quay sang, giọng lạnh như thép. "Anh không để chuyện đó xảy ra đâu."
⸻
Tại một căn phòng tối ở nơi khác – cùng thời điểm
Một người đàn ông đeo khẩu trang ngồi trong căn phòng âm u, trước mặt là một bức tranh mới đang vẽ dang dở – phụ nữ tóc đen, mắt to, nụ cười dịu dàng... và nốt ruồi dưới mắt trái.
Hắn thầm thì:
"Tác phẩm cuối cùng... sắp hoàn thành rồi."
***
Ba ngày sau – phòng điều tra công an tỉnh X
Lê Văn Tòng bị bắt ngay trong đêm sau khi camera ở một tiệm bán đồ mỹ thuật ghi lại hình ảnh hắn mua cọ vẽ và sơn màu. Hắn không kháng cự, còn... mỉm cười khi bị còng tay.
"Tôi biết mấy người sẽ tới." – Tòng nói với ánh mắt mơ màng. "Tác phẩm cuối cùng bị hỏng mất rồi."
Phong và My cùng tham gia buổi thẩm vấn. Ban đầu, hắn từ chối khai bất cứ điều gì về các nạn nhân trước đó. Nhưng đến khi My đặt bức tranh dang dở của hắn lên bàn, hắn mới chịu mở miệng.
"Cô ấy..." – hắn nhìn vào tranh. "Cô ấy mới là nàng thơ thực sự."
"Ai?" – My hỏi, giọng dịu đi.
Tòng nhìn thẳng vào cô, rồi khẽ cười. Một nụ cười lạnh sống lưng.
"Là cô."
⸻
Trong phòng nghỉ, sau cuộc hỏi cung
My đứng im rất lâu bên cửa sổ. Tay cầm bản ghi chép mà run nhẹ.
"Hắn nói hắn đã nhìn thấy em từ sáu tháng trước. Trong một lần em hỗ trợ pháp y tại trung tâm huyện. Hắn bị ám ảnh từ ánh mắt đến nụ cười, nốt ruồi mờ dưới mắt trái. Hắn nghĩ em là 'nguyên mẫu gốc' mà hắn cần phải 'lưu giữ'..."
Phong bước tới, đặt tay lên vai cô.
"Từ giờ em không đi đâu một mình. Có anh hoặc Duy Mạnh đi cùng."
"Anh Phong... nếu như hắn chỉ là người bị điều khiển thì sao?" – My hỏi nhỏ, mắt nhìn anh đầy lo lắng.
Phong nhíu mày:
"Ý em là... hắn không phải kẻ duy nhất?"
"Hắn nói 'tác phẩm cuối cùng bị hỏng', chứ không nói 'tôi hỏng'. Lúc xem hồ sơ, em thấy... có một chi tiết bị bỏ sót: mỗi bức tranh của hắn đều có cùng một ký hiệu nhỏ – hình tam giác lồng trong hình tròn – không phải do hắn vẽ."
⸻
Tối hôm đó – nhà riêng của My
My lật lại toàn bộ ảnh chụp tranh do Tòng vẽ. Trong góc dưới cùng bên trái mỗi bức, có một ký hiệu rất mờ, giống như đóng dấu. Khi phóng to:
"Đây là... biểu tượng ký hiệu? Hình như là... chữ viết mã hóa." – Chính Huy góp ý sau khi My nhắn ảnh cho cậu.
"Để anh hỏi bên Phòng kỹ thuật nghiệp vụ."
⸻
Ngày hôm sau – kết quả từ phòng phân tích
"Đó là ký hiệu được dùng trong một nhóm kín trên dark web." – Trưởng phòng kỹ thuật trình bày. "Chúng tôi nghi nhóm này là nơi trao đổi các 'bộ sưu tập tranh người thật' giữa các nghệ sĩ lệch lạc và kẻ bệnh hoạn."
Phong đập mạnh tay xuống bàn.
"Không chỉ là một tên Tòng. Đây là cả một hệ thống."
My chợt nhớ lại: trong cuộc thẩm vấn, Tòng có nhắc một cái tên... "Thầy Giáo". Lúc đó tưởng là biệt danh nghệ sĩ. Nhưng giờ...
"Phong. Nếu 'Thầy Giáo' không phải nghệ danh... mà là người thật?"
Ánh mắt Phong sầm lại.
"Vậy trò chơi này... mới chỉ bắt đầu."
***
Ba ngày sau – quán cà phê khu dân cư Đông Hòa
Một người đàn ông trung niên bước vào, ăn mặc chỉn chu, đeo kính, tay cầm cặp da. Hắn ngồi vào bàn sát cửa, gọi ly cà phê đen không đường. Không ai trong quán biết... hắn đang bị theo dõi từ xa.
"Đúng là hắn rồi. Họ tên thật: Đào Quang Thuận, giáo viên dạy vẽ tự do, từng bị cảnh cáo vì hành vi không đứng đắn với học viên nữ." – Duy Mạnh báo qua bộ đàm.
Phong và My ngồi trong xe gần đó, nhìn qua ống nhòm. Chính Huy giám sát từ tầng hai quán bên cạnh, sẵn sàng can thiệp.
"Chắc chắn đây là 'Thầy Giáo' mà Tòng nhắc đến." – My nói. "Hắn điều hành nhóm kín, cung cấp hình ảnh nạn nhân, thậm chí... ra chỉ đạo 'chọn mẫu'."
"Vậy mình gài thử mồi câu cuối cùng." – Phong trầm giọng. "Lần này, My không được đi."
"Sao lại không?" – My phản đối ngay. "Người hắn muốn chính là em. Nếu không dùng em làm mồi thì làm sao dụ được hắn lộ mặt?"
Phong nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng. Một thoáng im lặng. Rồi anh nói chậm rãi:
"Anh không muốn lấy em ra làm mồi... dù em là cảnh sát hay pháp y, em vẫn là... người anh cần bảo vệ."
Câu nói khiến không gian trong xe chùng xuống. My quay mặt ra cửa kính, má hơi ửng hồng:
"Lúc nghiêm túc... anh cũng không đến nỗi EQ thấp như đồn."
⸻
Kế hoạch tác chiến – chiều cùng ngày
Một tài khoản giả mạo dùng ảnh của My được lập. Tên tài khoản: Camellia.Smile. Đăng vài ảnh "nghi là tự sướng trong phòng pháp y", ảnh bàn tay dính máu, ảnh selfie nửa mặt có nốt ruồi dưới mắt trái.
Mồi vừa tung lên chưa đầy hai giờ, tài khoản giả nhận được tin nhắn:
"Em là bản gốc sao?
Anh đã chờ em rất lâu.
21h, quán tranh cũ trên đường số 6. Đến một mình."
⸻
21h – quán tranh bỏ hoang
Khuôn viên vắng ngắt. Ánh đèn pin quét qua những khung tranh phủ bụi, tường loang lổ mùi mốc ẩm.
Một bóng người xuất hiện. Là hắn – Đào Quang Thuận.
"Em tới thật à?" – hắn thì thầm, giọng rền rĩ. "Anh đã vẽ em từ khi em chưa bước vào giấc mơ..."
Bất ngờ, đèn rọi sáng. Cảnh sát ập vào từ bốn phía.
"Đào Quang Thuận, anh bị bắt vì hành vi tổ chức nhóm kín, kích động hành vi lệch lạc và đồng lõa trong tội phạm hình sự!"
Hắn gào lên:
"Không!!! Bọn chúng chỉ là công cụ! Tôi chỉ là... người định hình cái đẹp! Tôi... tôi là nghệ sĩ!"
"Không, anh là kẻ bệnh hoạn." – My bước ra từ sau bức bình phong, lạnh lùng nói. "Và nghệ thuật thật sự... không nhuốm máu người vô tội."
⸻
Tại sân công an – đêm muộn
Khi mọi thứ đã xong, My ngồi lặng lẽ uống lon trà sữa bên xe.
Phong ngồi xuống cạnh, chớp mắt nhìn cô:
"Trà sữa sau phá án. Em đúng là 'nữ chính' thật sự đấy."
"Còn anh... cũng không đến nỗi là 'nam chính EQ thấp' như lời đồn." – My cười nhẹ, đồng tiền hiện rõ.
"Vậy thì... mình kết bạn Facebook chưa nhỉ?" – anh hỏi nửa đùa.
"Rồi. Nhưng tối mai anh lên tỉnh họp, tiện thể... mời em đi ăn bánh tráng trộn nha."
Phong bật cười.
"Cảnh sát gì mà thích đồ ăn vặt dữ vậy?"
"Pháp y mà. Ăn gì cũng không sợ."
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đan xen một thứ gì đó... hơn cả đồng đội. Và hơn cả sự tò mò ban đầu.