Tại ấp 4, xã Bình An – 7h sáng
Sương còn phủ mờ trên những luống thanh long trĩu quả, khi tiếng gào thất thanh vang lên từ một ngôi nhà cấp bốn nằm gần khu vực giáp ranh bờ kênh.
"Trời ơi! Có xác dưới giếng! Có người chết!"
Bà Tám – hàng xóm – mặt tái mét chạy đến trụ sở công an xã A. Không đầy nửa tiếng sau, Thiên Phong đã có mặt cùng đội điều tra. Ái My cũng được gọi tới từ tỉnh.
"Tình hình sao rồi?" – Phong hỏi, bước qua đám đông tụ tập trước căn nhà lợp tôn cũ.
"Chủ nhà là bà Tư Lành, sáng nay ra giếng múc nước thì phát hiện có tóc nổi trên mặt nước. Kêu cháu ngoại xuống xem, lôi lên thì... là xác người." – Duy Mạnh báo cáo.
Phong bước tới bờ giếng, nơi đã được căng dây phong tỏa. Xác nạn nhân đã được đưa lên bạt nylon, che kín. Một mùi hôi nồng len lỏi dưới lớp vải.
Ái My tới sau, đeo găng tay, khẩu trang rồi ngồi xổm mở lớp vải che. Mọi ánh mắt dồn về cô.
"Nạn nhân nữ. Ước tính khoảng 20–25 tuổi. Mặt bầm tím, cổ có vết siết. Trên cánh tay còn đeo một chiếc vòng cao su màu xanh, có chữ 'Duyên'." – My trầm giọng. "Chết khoảng 3–4 ngày."
"Có dấu hiệu bị xâm hại không?" – Phong hỏi, mắt anh đã sầm lại.
"Tôi cần khám nghiệm kỹ hơn. Nhưng ban đầu thì không có dấu vết rõ." – My đáp.
Lúc này, bà Tư Lành bước ra, mặt vẫn chưa hoàn hồn:
"Tui đâu biết gì! Bốn ngày nay nhà đi đám cưới bà con bên Tân Hưng, có khoá cổng, ai dè về gặp cảnh này...!"
Phong nhíu mày:
"Bà khoá cổng mà giếng nằm trong sân nhà bà?"
"Ừ! Nhưng... bữa trước... tui nhớ hình như có để chìa khoá dưới chậu kiểng... chắc là có người biết..." – bà Lành run run.
"Ai từng ra vào nhà bà gần đây?"
"Có... có nhỏ Duyên – học trò cũ tui. Nó thỉnh thoảng tới xin nước tưới cây dùm. Ngoài ra, tui nhớ... có cái thằng chạy xe máy, đội nón bảo hiểm kín mít, mấy lần đậu gần đây nhìn vô. Mà tui cứ tưởng khách lạc đường."
Phong liếc sang My. Cô khẽ gật. Có điều gì đó rất quen...
⸻
Tại nhà xác – buổi trưa
Ái My bắt đầu khám nghiệm tử thi. Không khí trong phòng lạnh ngắt nhưng cô vẫn làm việc cẩn thận, bình tĩnh như mọi khi. Thiên Phong đứng ngoài quan sát qua lớp kính.
Tô Phi Phụng bước đến, tay cầm bịch trà sữa.
"Anh hẹn hò với chị My à?"
Phong quay sang, hơi khựng lại:
"Không. Chúng tôi chỉ đang làm việc."
"Thôi đi. Mắt anh mà nói dối không chớp." – Phụng cười tủm tỉm.
Bên trong phòng, My tháo găng, bước ra, nhìn hai người.
"Có tin không vui." – cô nói, giọng trầm. "Nạn nhân có dấu hiệu từng bị đầu độc. Trong dạ dày có dấu vết một loại thuốc an thần mạnh. Có thể cô ấy bị chuốc thuốc trước khi giết."
Phong siết tay:
"Có ai liên quan đến nạn nhân không?"
My gật:
"Tôi tìm được một thông tin từ chiếc vòng tay. Nó được phát trong một trại cai nghiện tư nhân – Trại Dưỡng Sinh Ánh Sáng. Nạn nhân có thể từng ở đó."
Phong cười nhạt:
"Chỗ đó hả? Có tai tiếng từ lâu rồi. Báo chí từng đưa tin học viên bị bạo hành, mà chưa ai đụng vào được chủ trại cả."
"Giờ thì phải đụng." – My nói.
"Điều tra kín trước. Không để báo chí nhảy vào." – Phong dứt khoát.
⸻
Cảnh cuối – cổng trại Ánh Sáng, chiều muộn.
Một bóng người đứng nhìn ra từ bên trong, tay siết chặt hàng rào sắt.
"Lại một đứa nữa... bị đào lên." – hắn thì thầm.
Đằng sau là một căn phòng nhỏ. Trên tường dán hàng chục tấm ảnh thiếu nữ – đa phần có gương mặt hao hao nhau – và đều có nốt ruồi dưới mắt trái...
***
Tối cùng ngày – trụ sở công an xã A
Thiên Phong ngồi trước bảng trắng, tay cầm bút dạ đánh dấu các mốc thời gian. Trên bảng: ảnh nạn nhân, ảnh vòng tay, sơ đồ khu vực nhà bà Tư Lành, và sơ đồ Trại Dưỡng Sinh Ánh Sáng.
"Giếng nằm sâu trong sân, cổng khóa. Kẻ thủ ác hoặc quen nhà bà Tư Lành, hoặc biết chỗ giấu chìa khóa." – anh nói với cả đội.
"Hoặc..." – Chính Huy chen vào, "...là chính người trong trại cai nghiện. Có thể từng được bà Tư giao chìa."
Phong nhíu mày. Lý thuyết đó không sai.
"Chúng ta cần danh sách học viên từng được ra ngoài phụ việc cho nhà dân quanh ấp. Nhất là ai từng tới nhà bà Lành." – anh nói.
⸻
Sáng hôm sau – Trại Dưỡng Sinh Ánh Sáng
Nơi đây nằm sâu giữa rẫy, bao quanh là hàng rào thép gai và một dãy nhà tiền chế nóng hầm hập. Cổng trại mở, Phong và My bước vào. Người tiếp họ là ông Bùi Hoàng Kỳ, giám đốc cơ sở, vẻ mặt tươi cười nhưng mắt không hề thân thiện.
"Mời các anh chị vào... tôi nghe nói vụ án bên ấp 4... nhưng hình như không liên quan gì tới chỗ chúng tôi cả đâu ha?"
Phong không đáp, chỉ rút ra ảnh chiếc vòng tay.
"Cái này được phát tại trại anh đúng không?"
"Ờ thì... cái này là vòng kiểm soát học viên. Có số thứ tự và màu sắc tùy theo khu." – ông Kỳ cười gượng. "Cũng có nhiều đứa trốn trại, rồi đem bán vòng ngoài chợ giời lấy tiền chơi đá... chúng tôi chịu sao nổi."
"Nạn nhân tên Duyên. Tên thật là Lê Thị Hồng Duyên. Từng đăng ký cai nghiện ở đây không?" – My hỏi.
"Ờ... để tôi tra sổ." – ông ta chậm rãi đứng dậy, nhưng ánh mắt thoáng qua một tia cảnh giác.
Phong khẽ nghiêng đầu nói nhỏ với My:
"Ổng đang câu giờ."
My khẽ gật. Cô vờ bước ra ngoài nghe điện thoại, nhưng thực ra móc ra một chiếc USB mini: bút ghi âm kiêm định vị GPS. Cô bí mật đặt vào chồng hồ sơ gần đó rồi trở lại.
"À, tôi vừa gọi về phòng dữ liệu bên tỉnh. Họ xác định vân tay trên vòng tay trùng với nạn nhân Hồng Duyên. Và... cũng tìm thấy một đoạn chat trên Zalo giữa cô ấy và một số điện thoại lạ – hẹn gặp ai đó vào đêm mất tích." – My nói đều giọng.
"Số nào vậy?" – ông Kỳ hỏi ngay.
"Chính là số đang dùng để điều hành hotline tuyển học viên của trại." – My gằn.
Mặt ông Kỳ tái đi một thoáng, rồi nhanh chóng cười xòa:
"Ô, chắc là nhân viên bên tôi... thôi để tôi kiểm tra lại đã."
⸻
Buổi trưa – trên đường về
Ngồi trên xe bán tải, Phong vừa lái vừa liếc My:
"Lúc nãy cô gài thiết bị đúng không?"
"Chắc chắn luôn." – My đáp. "Tôi tin ông ta giấu thông tin. Có thể là do áp lực tài chính, hoặc... có người đứng sau."
"Cô nghĩ tới... Minh Dương?" – Phong hỏi.
"Tôi không loại trừ. Đặc biệt nếu hắn từng là nhân viên trị liệu trá hình." – My nói.
Phong im lặng, rồi bất ngờ:
"Cô có thấy gì lạ trong thái độ của ông ta không?"
"Ý anh là gì?"
"Khi tôi nhắc đến cái tên Hồng Duyên, ông ta phản ứng hơi nhanh. Nhưng... khi cô nhắc đến cái vòng tay, ông ta lại cố lờ đi." – Phong nhíu mày. "Giống như ông ta biết nạn nhân chết, nhưng lại không nghĩ vòng tay bị lôi ra."
"Tức là..." – My bật ra, "...ông ta chứng kiến hoặc tham gia phi tang xác, nhưng không phải là hung thủ?"
"Có thể. Hoặc ít nhất, ông ta bao che cho một người bên trong."
⸻
Buổi tối – tín hiệu từ USB ghi âm gửi về máy chủ tỉnh.
Một đoạn hội thoại được giải mã:
"Anh nói nó chỉ bất tỉnh thôi mà!"
"Tao đâu biết nó uống thuốc dị ứng! Con nhỏ lên cơn co giật thì tao biết làm gì?"
"Giờ xác nó dưới giếng rồi, mày lo mà im miệng."
"Ông Kỳ biết chưa?"
"Ổng giúp tao giấu rồi. Nhưng tao nghi có ai đó biết... cái con nhỏ khám tử thi đó nhìn tao lạ lắm."
Phong và My nghe đoạn ghi âm, mặt không đổi sắc nhưng mắt đầy căng thẳng.
"Đây là lời thú tội nửa vời." – My nói.
"Chúng ta có tên người nói chuyện không?"
"Chưa rõ. Nhưng chất giọng... rất trẻ."
Phong chép miệng:
"Có lẽ lần này... hung thủ không phải là một kẻ tâm thần hoang tưởng. Mà là một tên sát nhân... vô tình."
⸻
Cảnh cuối – tại một quán net nhỏ trong xã.
Một thiếu niên đội nón lưỡi trai, tay run run đăng nhập vào Facebook. Trên trang cá nhân là ảnh selfie mờ của Duyên và hắn... chụp chung cách đây hai tuần.
"Xin lỗi mày... tao không cố ý... nhưng... sao mày lại chết..."
Góc màn hình, cửa chat bật sáng:
"Tao biết mày đang hối hận. Tao cũng biết mày là đứa tiếp xúc cuối cùng với nó. Đừng manh động. Tao đang tới."
– Người gửi: Minh Dương.
***
Tại công an xã A – sáng hôm sau
Thiên Phong đặt ảnh chụp màn hình từ đoạn chat của thiếu niên tại quán net lên bàn. Cạnh đó là một phác họa chân dung sơ bộ được vẽ từ camera an ninh lác đác quanh trại cai nghiện và cửa hàng tiện lợi gần đó.
"Đây là thằng Đỗ Vĩnh Khang, mười sáu tuổi, từng là học viên bắt buộc tại Trại Ánh Sáng vì liên quan đến sử dụng cần sa. Mẹ mất sớm, cha bỏ đi, sống với bà ngoại. Bỏ trốn khỏi trại cách đây một tháng." – Duy Mạnh báo.
"Và rất có thể là người cuối cùng gặp Duyên." – Phong gật.
"Còn đoạn ghi âm thì sao?" – Chính Huy hỏi, vẻ vẫn hơi sợ sệt.
"Có khả năng một trong hai giọng nói là Khang. Giọng thứ hai chưa rõ danh tính. Nhưng có nhắc đến ông Kỳ. Vậy ta có ít nhất ba mắt xích cần làm rõ." – Phong nói, giọng trầm xuống.
⸻
Tại phòng pháp y – tỉnh X
Ái My ngồi trước màn hình, xem lại bản ghi âm gốc. Cô mở phần mềm xử lý âm thanh, cắt nhỏ từng đoạn, loại bỏ tạp âm và phóng đại âm lượng. Một tiếng động nhỏ thu hút sự chú ý.
"...nó lên cơn... tao biết làm gì?"
Giọng lạc đi, pha chút sợ hãi, và... nghe như đang ở trong không gian kín, vọng âm nhẹ.
My tua lại lần nữa. Vẫn âm thanh đó. Cô mở thêm hồ sơ giám định ban đầu.
"Không có dấu vết giằng co, không có vết thương chống trả. Nếu chuốc thuốc – loại có khả năng gây sốc dị ứng – thì cô ấy có thể tử vong chỉ trong vòng vài phút." – cô lẩm bẩm.
Cô ghi chú:
Khả năng: tử vong không cố ý – sát nhân do vô ý. Phi tang xác mới là chủ ý.
⸻
Buổi chiều – nhà bà ngoại Khang
Căn nhà nhỏ nằm khuất sau dãy nhà trọ, mái tôn cũ xập xệ. Bà ngoại Khang ra tiếp, mắt đục, giọng run:
"Nó bỏ nhà đi cả tuần nay rồi. Điện thoại nó cũng tắt... tui già rồi, đâu biết nó dính vô thứ chi nữa..."
Phong giơ ra tấm ảnh Duyên và Khang chụp chung.
"Bà từng thấy cô gái này chưa?"
Bà cụ gật đầu:
"Có... nó dẫn về một lần. Kêu là bạn. Con bé xinh lắm. Có bữa còn mua thuốc cho tui."
Phong và My liếc nhau. Duyên từng đến đây. Chuyện tình cảm giữa cô và Khang không chỉ là quen biết sơ sơ.
Trước khi rời đi, My bước khựng lại khi thấy tờ hóa đơn tiệm thuốc Tây kẹp dưới chân bàn thờ.
"Anh Phong... nhìn nè."
Dòng chữ trên hóa đơn ghi rõ:
"Clorpheniramin 4mg – 1 vỉ" – loại thuốc dị ứng rất dễ gây sốc phản vệ nếu lạm dụng.
⸻
Tối cùng ngày – Phòng họp xã A
Duy Mạnh cầm điện thoại bước vào:
"Tụi em vừa theo dõi hoạt động Facebook của Khang. Mới có tín hiệu mở máy lại. Lần cuối check-in là ở khu nhà hoang bên bờ kênh xã bên – chỗ trước kia có một lò mổ heo cũ."
Phong bật bản đồ.
"Cho người bao vây khu vực. Không gây động. Tôi và Chính Huy vào trước."
⸻
Nhà hoang – 21h đêm
Gió lùa qua các ô cửa vỡ nát. Phong và Huy rón rén bước vào. Đèn pin lia qua từng góc.
Tiếng động. Tiếng rít khe khẽ. Một bóng người ngồi co ro sau thùng xốp – là Khang.
"Đừng lại gần! Tao... tao có dao!" – Khang hét lên, tay cầm vật gì đó lấp lánh.
Phong giơ tay:
"Tôi là công an. Tôi không đến để bắt em. Tôi muốn biết sự thật. Về Duyên."
"Tui không giết cổ!" – Khang gào. "Chỉ là... tui muốn cổ ở lại với tui... nên mới bỏ thuốc... cổ bị dị ứng tui đâu biết..."
Phong lùi một bước:
"Rồi em vứt xác xuống giếng? Hay có ai khác?"
Khang im lặng một lúc. Nước mắt lăn dài.
"Không phải tui... là... là anh Quân... ảnh làm ở trại... ảnh kêu là lo dùm... rồi chở xác đi. Tui sợ quá, trốn luôn từ hôm đó..."
Phong giật mình:
"Quân nào?"
"Trần Minh Quân – trợ lý giám sát ở khu nội trú nam..."
⸻
Cảnh cuối – tại trại cai nghiện, trong phòng nghỉ của Trần Minh Quân
Hắn đang ngồi cầm điện thoại, ánh mắt sắc lạnh. Màn hình hiện lên dòng chữ:
"Nó khai rồi. Chuẩn bị đi xa một thời gian. Lệnh từ anh Dương đã có."
Hắn tắt máy, nhét khẩu súng lục nhỏ vào ba lô, mắt nheo lại:
"Bọn bay... sắp trễ một bước rồi."
***
Ngay trong đêm – cuộc họp khẩn tại trụ sở xã A
Thiên Phong cắm chặt cây bút dạ lên bản đồ. Chấm đỏ vừa được cập nhật – trại Ánh Sáng. Bên cạnh là ảnh của Trần Minh Quân, 28 tuổi, trợ lý giám sát khu nội trú nam, từng có tiền án hành hung người khác khi còn vị thành niên – được "xóa án tích" nhờ gia đình có mối quan hệ với một tổ chức từ thiện tư nhân.
"Và tổ chức đó... từng tài trợ 3 năm liên tiếp cho Trại Ánh Sáng." – Duy Mạnh nói, mắt sắc như dao.
My nhìn bảng, gõ nhẹ cây bút:
"Nếu Trần Minh Quân là người xử lý xác Duyên, thì hắn không tự tiện làm vậy. Hắn đang nhận lệnh."
"Và cái tên 'anh Dương' trong tin nhắn kia rất có thể là Minh Dương." – Phong gật đầu. "Hắn đang dàn dựng một hệ thống ngầm dưới vỏ bọc thiện nguyện."
"Vậy giờ hành động?" – Huy hỏi.
"Chia hai hướng: tôi, Mạnh và một tổ công tác đột xuất kiểm tra khu nội trú – bắt giữ Trần Minh Quân. My và Chính Huy về tỉnh phân tích dữ liệu thiết bị USB, xem còn gì chưa khai thác." – Phong ra lệnh, dứt khoát.
⸻
Trại Ánh Sáng – 23h40 đêm
Cánh cổng sắt bật mở khi đoàn xe công an đậu ập tới. Đèn pha chiếu thẳng vào dãy nhà nội trú. Ông Kỳ lật đật chạy ra, mặt trắng bệch:
"Các anh... giữa đêm khuya, lỡ học viên hoảng loạn thì..."
"Tránh ra. Chúng tôi có lệnh." – Phong gạt phắt, đưa giấy.
Trần Minh Quân không có trong phòng. Nhưng vỏ thuốc ngủ, một chiếc túi xách mở sẵn và bản đồ lộ trình xe khách hướng về biên giới đã nằm trên giường.
"Hắn đã chuẩn bị từ trước." – Phong lẩm bẩm.
Duy Mạnh hét lên từ kho đồ:
"Anh Phong! Có súng. Dưới gầm tủ. Một khẩu côn 6."
Phong nhìn kỹ:
Súng còn đầy đạn. Nghĩa là hắn chưa kịp mang theo.
"Hắn vẫn còn quanh đây."
⸻
Cùng thời điểm – một quán cà phê võng ngoại ô
Trần Minh Quân mặc hoodie, đội nón lưỡi trai ngồi ở góc khuất. Điện thoại reo. Một giọng trầm trầm vang lên từ đầu dây bên kia:
"Cảnh sát biết rồi. Tao không dính gì, nhưng mày thì khỏi chạy."
"Anh Dương... tôi giữ im lặng, nhưng tôi cần được rút sớm."
"Sáng mai có người đón. Cứ ngồi yên đó. Nếu bị theo dõi... thì tao không bảo kê được nữa đâu."
Cuộc gọi kết thúc. Quân ngồi thẫn thờ, hai tay run lên. Một bóng người lặng lẽ ngồi xuống chiếc võng đối diện hắn – Thiên Phong.
"Quán chỉ có hai lối ra. Cậu chọn sai rồi."
Quân vùng đứng dậy, toan rút dao nhưng chưa kịp thì một cú quật ngược từ phía sau – Duy Mạnh đã kịp thời tóm gọn.
"Thằng này mà phản ứng chậm chút nữa là tao banh cái võng luôn rồi đó." – Mạnh càm ràm, khóa tay hắn lại.
⸻
Sáng hôm sau – Phòng hỏi cung
Trần Minh Quân cứng họng trước đoạn ghi âm mà My và Chính Huy phục hồi thêm từ USB: âm thanh nước chảy, tiếng kéo xác, giọng hắn mắng chửi Duyên trong trạng thái kích động.
"Không phải tôi giết nó. Là... là thằng Khang làm bậy. Tôi chỉ xử lý hậu quả!" – hắn gào lên.
"Xử lý hậu quả bằng cách... trói tay người ta, không yên tâm còn bóp cổ, vác xuống giếng, lấy đá đè lên xác?" – My lạnh lùng hỏi.
"Tôi... tôi không muốn dính dáng. Ông Dương kêu tôi dọn dẹp. Chỉ thế thôi!"
"Ông Dương nào?" – Phong hỏi dứt khoát.
Quân nhìn quanh. Rồi thở hắt ra:
"Nguyễn Minh Dương – chủ của Trung tâm Cai Nghiện Nhân Văn ở tỉnh X, cũng là người rót tiền vào Trại Ánh Sáng mấy năm nay. Hắn có một nhóm – chuyên thu nhận học viên khó bảo, đưa đi 'đào tạo đặc biệt'. Tụi nó gọi là đào tạo làm lại cuộc đời, nhưng thật ra là tẩy não và bóc lột sức lao động."
My run nhẹ. Cô lẩm bẩm:
"Trại Ánh Sáng... chỉ là vỏ bọc cho đường dây huấn luyện cưỡng bức trá hình..."
⸻
Cảnh cuối – văn phòng Minh Dương
Hắn đứng trước cửa sổ, nhấm nháp rượu vang, mắt nhìn ra bãi đất trống nơi sẽ xây "Trung tâm Hồi sinh nhân đạo – cơ sở 2".
"Đám trẻ con ngu ngốc. Cứ tưởng khai là xong." – hắn nhếch mép.
Trên bàn hắn là hồ sơ nhân sự, và một ảnh Ái My – kèm dòng ghi chú bằng tay:
"Cô này... từng du học Mỹ, từng liên quan tới vụ tai nạn ở Boston... có vấn đề ký ức."
Minh Dương cười nhẹ, đẩy tập hồ sơ vào ngăn kéo.
"Chúng ta sắp gặp lại rồi, My."
***
Sáng sớm – tại căn phòng trọ nhỏ của Ái My
My ngồi trước bàn, mở máy tính. Trên màn hình là báo cáo giám định bổ sung – cô đã thức trắng đêm cùng đội kỹ thuật số để phân tích dữ liệu từ chiếc USB.
Một thư mục ẩn cuối cùng đã được giải mã. Trong đó là... đoạn ghi hình camera an ninh – mờ nhưng rõ ràng nhận ra: Duyên không tự ngã xuống giếng.
Một người đàn ông cao lớn, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, kéo xác Duyên bằng tấm vải bạt. Khi đến gần giếng, hắn ngẩng lên...
My bấm dừng.
"Góc nghiêng này... giống tên Trần Minh Quân, nhưng vóc người có vẻ to hơn..." – cô lẩm bẩm.
"Có thể có người thứ ba?" – Chính Huy từ phía sau bước đến.
"Có thể. Và hắn biết rõ camera đặt ở đâu. Chỉ xuất hiện đúng một lần, một góc. Không để lộ mặt. Rất chuyên nghiệp."
Cô mở thêm một tệp phụ, phát hiện đoạn ghi chép thoại từ điện thoại nội bộ của trại Ánh Sáng. Một đoạn hội thoại lén ghi âm:
"Bọn nhỏ mà nói ra hết thì ông Dương cũng toi."
"Im mồm. Tụi nó đâu dám. Mày lo mà giữ mồm giữ miệng."
My siết tay, ánh mắt sắc lạnh.
"Minh Dương không chỉ đứng sau... hắn điều khiển mọi thứ bằng sợ hãi."
⸻
Tối hôm đó – tại quán bún bò vỉa hè
Phong và My ngồi ăn tối, không còn găng tay khám nghiệm, không còn bản vẽ hiện trường – chỉ là hai con người bình thường, tạm gác máu me lại sau lưng.
"Anh ăn cay được không?" – My chìa lọ sa tế, miệng cười cười.
"Anh là người ăn cay cấp độ 7, nhưng EQ thì cấp độ... trừ 3." – Phong chậm rãi đáp, rồi bất giác cau mày. "Sao lại hỏi chuyện cay – à không, sao lại cười?"
"Anh nhìn mặt nghiêm trọng quá làm em muốn thử chọc anh chơi." – My cười, lúm đồng tiền hiện rõ.
Phong im lặng. Bất giác nhớ đến cái cách My chăm chú phân tích vết thương, phát hiện vết mờ dưới mắt trái nạn nhân Hằng, lần đầu tiên tại hiện trường... và cả nụ cười nhẹ sau khi ăn gà rán trong nhà xác.
"Mắt trái của em... cũng có nốt ruồi mờ." – anh buột miệng.
My khựng lại, chạm tay lên má.
"Ờ ha... nhưng yên tâm, em không lăng nhăn đâu nha."
Hai người phá lên cười.
⸻
Đêm – tại một căn biệt thự vùng ven
Minh Dương ngồi đối diện một người đàn ông lạ, vẻ mặt lạnh như băng.
"Quân bị bắt. Một thằng nhóc cũng mở mồm. Lũ công an bắt đầu lần ra dây." – Dương gằn giọng.
Người đàn ông kia rót trà, không nói gì. Trên cổ tay hắn lấp ló một chiếc vòng tay màu xanh bằng đá mắt mèo – giống hệt chiếc mà Phong từng thấy khi trục vớt xác Duyên.
"Xử lý lũ trẻ chưa đủ. Giờ phải tính đến ả pháp y." – Dương thì thầm.
"Tao sẽ xử lý. Nhưng không bằng súng đạn." – người đàn ông lên tiếng, giọng khàn đặc. "Muốn giết một con người... dễ nhất là xé rách ký ức của nó."
Minh Dương nhếch mép.
"Ừ. Ký ức... mảnh ghép cuối cùng."
⸻
Cảnh cuối – căn phòng tối, nơi chứa hồ sơ tuyệt mật
Trong số những tập hồ sơ rách góc, có một bản báo cáo in song ngữ:
"Case: Boston Medical Institute, 2019 – Witness: Mai Alison (aka Ai My Ha)"
Một bức ảnh cũ rơi ra. My đứng giữa phòng thí nghiệm, nét mặt hốt hoảng, phía sau là một thi thể không rõ mặt.
Dưới cùng ghi chú:
"Subject experienced memory loss after incident. Transferred back to Vietnam under identity revision."