Ánh đèn phòng hỏi cung sáng trắng đến lạnh người. Trần Văn Lực ngồi đối diện Thiên Phong, hai tay bị còng trên mặt bàn inox. Mắt hắn lờ đờ, khuôn mặt không có biểu cảm.
Thiên Phong đặt trước mặt hắn một tệp hồ sơ. Không mở ngay.
"Anh biết tại sao mình ở đây không?" – Phong hỏi, giọng bình thản.
"Không." – Lực đáp cụt lủn.
Phong không phản ứng. Anh chậm rãi rút từ túi hồ sơ ra ba tấm ảnh – ba nạn nhân: Mỹ, Ly, Hằng – tất cả đều chết với khuôn mặt bị rạch tàn bạo.
"Họ đều có điểm giống nhau." – Phong đẩy ảnh tới gần hắn. "Anh biết là gì không?"
Lực liếc qua, rồi quay đầu.
"Không liên quan tới tôi."
"Anh từng gặp họ." – Phong mở sổ ghi chép. "Camera ở quán karaoke tuần trước, camera cây xăng cách hiện trường 300 mét. Ba lần, ba vị trí khác nhau. Ba người phụ nữ... đều từng tiếp xúc với anh."
"Tôi chạy xe ôm. Gặp người không lạ."
"Vậy cái này thì sao?" – Phong kéo ra thêm một bức ảnh chụp dấu giày. "Cỡ giày 41. Loại dép rọ cao su. Mẫu in độc nhất tại tiệm bên chợ Đông Xuyên. Và đây là hóa đơn mua – người mua tên Trần Văn Lực, ghi sổ nợ 2 tháng."
Lực vẫn im lặng. Nhưng mắt bắt đầu dao động.
"Chúng tôi tìm thấy trong nhà anh một con dao cán gỗ, lưỡi mòn cong đặc trưng của dao mổ cá." – Phong tiếp tục. "Trên lưỡi dao còn vết máu, đang xét nghiệm. Trên cán gỗ có vết vân tay trùng 92% với của anh."
Lực cười khẩy:
"Tôi mổ cá, không lẽ dùng thìa?"
Phong gật đầu:
"Phải. Nhưng cá không có nốt ruồi dưới mắt."
Câu đó khiến Lực khựng lại. Rất nhẹ. Nhưng đủ để Phong nhận ra.
Anh tiếp tục, lần này giọng trầm hơn:
"Tôi biết anh từng có vợ. Tên Trần Thị Lài. Bỏ đi năm 2017. Có người nói anh từng đánh cô ta. Có người bảo... anh có bệnh."
Lực bỗng nổi giận, đập tay xuống bàn:
"Không phải bệnh! Tụi nó dựng chuyện! Là nó... con đàn bà đó... nó bỏ tôi, nó ngoại tình! Đừng lôi nó vào đây!"
Phong nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Anh không giết vợ được. Nên anh giết những người giống cô ta?"
Không khí đặc quánh lại. Mồ hôi bắt đầu rịn trên trán Lực. Mắt hắn mờ mịt, như thể đang nhìn thấy quá khứ.
Phong nhẹ giọng, chậm rãi:
"Ba người phụ nữ, ba kiểu nghề, ba nơi ở khác nhau. Nhưng có chung một điểm: nốt ruồi dưới mí mắt trái. Không phải tình cờ. Không phải ngẫu nhiên. Mà là cố ý."
"Anh chọn họ. Anh theo dõi họ. Anh lừa họ. Rồi anh làm chuyện bẩn thỉu. Và... rạch đúng chỗ đó, chỗ nốt ruồi – như muốn xóa sạch họ, như trừng phạt họ vì thứ anh nghĩ họ phản bội anh."
Lực siết hai tay, sợi gân trên trán nổi lên. Mặt hắn đỏ bừng. Hắn gào lên:
"Tụi nó đều giống nó! Đều lăng loàn! Tôi không sai! Tôi dạy cho tụi nó bài học!"
"Anh giết họ." – Phong nói. Lúc này giọng anh không còn là chất thép của công an, mà là nỗi mệt mỏi rất con người. "Không phải vì họ lăng loàn. Mà vì anh yếu đuối."
Không còn chống cự nữa. Lực gục đầu xuống bàn. Bàn tay run lên. Giọng hắn lạc đi:
"Tôi không chịu nổi... mỗi lần nhìn thấy cái nốt ruồi đó. Mỗi lần là thấy mặt nó... thấy nó cười, rồi quay lưng bỏ đi. Tôi... muốn xóa nó."
⸻
Bên ngoài phòng hỏi cung, Ái My nhìn qua cửa kính một chiều. Gương mặt cô không thay đổi, nhưng ánh mắt tối đi một chút.
Thiên Phong bước ra sau đó, rút bao thuốc nhưng chưa kịp châm lửa thì bị My giật lấy.
"Cấm hút trong khu làm việc."
Phong thở ra, cười nhẹ.
"Kết thúc rồi."
"Chưa chắc." – My nói. "Tôi vẫn thấy có gì đó không khớp."
"Cô cũng nghĩ vậy sao?"
"Ừ." – Cô nghiêng đầu. "Hắn biết về các nạn nhân quá cụ thể. Nhưng hắn là dân xe ôm. Làm sao tiếp cận người làm massage, bán vé số, gái bán hoa... ở ba khu khác nhau, mà không bị ai chú ý?"
"Ý cô là... có người giúp?"
"Tôi không loại trừ." – My đáp. "Bóng ma trong quá khứ... có khi không chỉ có một."
***
Trưa hôm đó, Ái My không về tỉnh ngay. Cô ngồi tạm tại văn phòng công an xã A, tranh thủ rà soát lại toàn bộ hồ sơ ba nạn nhân: Mỹ, Ly và Hằng.
Từng mảnh thông tin được dán lên bảng trắng trong phòng họp. My đứng trước đó như đang lắp ghép một bức tranh rách.
"Cả ba nạn nhân đều là phụ nữ làm nghề tự do, đều có nốt ruồi dưới mắt trái, đều chết trong tình trạng bị xâm hại và hủy dung khuôn mặt."
"Hung thủ đã nhận tội." – Thiên Phong từ phía sau lên tiếng. "Và hắn đã khai chi tiết các hành vi, từng thời điểm."
"Đúng là khai, nhưng tôi vẫn thấy không ổn." – My quay lại, ánh mắt sắc như dao. "Để tôi hỏi anh: tại sao lại là ba khu vực hoàn toàn khác nhau? Hắn chọn ngẫu nhiên hay có chỉ điểm?"
Phong không vội trả lời. Anh ngồi xuống, lấy ra ly trà sữa hôm qua chưa uống hết trong tủ lạnh, lắc nhẹ rồi đưa cho My.
"Cô nói đi, tôi nghe."
My nhận lấy, nhấp một ngụm rồi lẩm bẩm:
"Có khả năng... có người đưa thông tin cho hắn. Hoặc một mối liên hệ trung gian nào đó giữa ba nạn nhân – có thể là chỗ ở trọ, điểm tập kết, khách hàng chung. Tôi cần xem nhật ký cuộc gọi và tin nhắn trong điện thoại các nạn nhân."
"Đã giao cho kỹ thuật viên tỉnh trích xuất." – Phong nói. "Dự kiến chiều có kết quả."
"Tốt. Ngoài ra, tôi muốn điều tra thêm... về vợ của Trần Văn Lực."
Phong nhướng mày.
"Trần Thị Lài? Hắn nói cô ta bỏ đi từ năm 2017. Từ đó không liên lạc."
"Chính xác là từ đó hắn không tìm được cô ta." – My chỉnh lại, mắt không rời bảng hồ sơ. "Cô ta biến mất... giống như chưa từng tồn tại."
⸻
Chiều hôm đó – tại thôn 3, xã Tân Bình.
Ngôi nhà cấp 4 của Trần Văn Lực nằm sâu trong con hẻm đất đỏ, trước sân là cây bưởi già, sau nhà có một ao nước cạn.
Một người phụ nữ chừng ngoài 60 tuổi ra mở cổng. Bà là bà Tư – mẹ Trần Văn Lực. Khi thấy công an, bà hoảng hốt:
"Trời ơi, nó lại gây chuyện gì nữa hả mấy chú?"
Phong gật đầu nhẹ. My bước đến:
"Chúng tôi muốn hỏi về chị Trần Thị Lài – vợ cũ của ông Lực."
Bà Tư xua tay liên tục.
"Đừng có nhắc tới nó nữa! Cái con đó bỏ nhà đi mất tăm mấy năm nay rồi. Mà không phải nó hiền lành gì. Nó chê con tôi nghèo, rồi dọn đồ đi, không nói một tiếng!"
"Bà có biết hiện giờ cô ấy ở đâu không?" – My hỏi.
"Không! Mà tôi cũng không cần biết. Đi là đi luôn cho khuất mắt. Cũng phải thôi, con tôi khổ quá, nó bị..." – bà chợt khựng lại, mím môi.
"Bị gì ạ?" – Phong gặng.
"Bị... bị người ta coi thường. Nó không được như người ta. Từ nhỏ đã sống tự ti, lại hay nóng tính. Nhưng nó đâu có làm gì sai."
My trao đổi ánh mắt với Phong. Câu "không được như người ta"... gợi lại lời thú tội đêm qua. Hắn từng bị vợ khinh thường vì "bệnh kín".
"Bà có giữ tấm hình nào của cô Lài không?"
Bà Tư lục trong hộc tủ cũ kỹ, lấy ra một bức ảnh màu đã ngả vàng.
Trong ảnh, người phụ nữ mặc áo bà ba tím, tóc ngang vai, da ngăm... nhưng điều khiến My chú ý là một nốt ruồi nhỏ nằm đúng dưới mí mắt trái.
"Đây rồi..." – cô thì thầm. "Mẫu hình lý tưởng... chính là hình ảnh vợ cũ."
Phong gật. Ánh mắt anh trở nên sâu hơn.
"Hung thủ không giết vì ghét nạn nhân. Hắn giết... vì hắn muốn xoá đi hình ảnh người đàn bà đã bỏ rơi hắn. Mỗi một lần ra tay, là một lần hắn tái hiện lại cảnh chia ly, nhưng đổi vai trò. Lần này, hắn là kẻ kiểm soát."
⸻
Buổi tối – tại trụ sở.
Tin báo từ phòng kỹ thuật tỉnh gửi về: trong điện thoại của nạn nhân Ly có một đoạn tin nhắn chưa xóa, nội dung như sau:
"Anh giới thiệu bạn nhé. Con nhỏ có nốt ruồi giống vợ anh luôn. Tối nay nó ra đường số 5. Anh muốn thử không?"
— Số điện thoại đăng ký dưới tên: Nguyễn Văn Huy.
Ái My đặt tờ giấy in lên bàn, lặng người.
"Phong... anh còn nhớ Lữ Chính Phi từng nghi tên Huy 'thầu đề' là đồng phạm không?"
"Ừ. Nhưng lúc đó không ai tin."
"Giờ thì có lý do để lật lại hồ sơ rồi."
***
Sáng hôm sau – tại phòng họp công an xã A.
"Chúng ta cần triệu tập Nguyễn Văn Huy." – Thiên Phong tuyên bố, mắt lướt qua các đồng đội. "Hắn là mắt xích cuối cùng trong vụ này."
"Tên Huy 'thầu đề' á?" – Võ Chính Huy hỏi lại, giọng ngập ngừng. "Hắn từng bị bắt vì đánh bạc nhưng ra nhanh lắm. Có quan hệ rộng, lại hay tặng quà cho mấy ông lớn."
"Không có ai lớn hơn pháp luật." – Phong nói dứt khoát.
Lữ Chính Phi im lặng, nhưng tay đã siết thành nắm đấm. My đứng một bên, liếc nhìn hắn, không nói gì.
⸻
Trưa cùng ngày – tại quán cà phê Tigon, ngay trung tâm xã.
Nguyễn Văn Huy ngồi ở góc quán, mặc áo sơ mi trắng, tóc vuốt keo bóng loáng. Hắn đang cà phê sữa đá, chân bắt chéo, cười cợt với hai đàn em. Một chiếc xe bán tải đen đậu ngay trước quán.
Khi Thiên Phong cùng My và một tổ trinh sát xuất hiện, gương mặt hắn khựng lại.
"Ủa, mấy anh chị công an xuống uống cà phê hay uống tôi vậy?" – hắn bật cười.
"Anh Huy, mời về trụ sở hợp tác điều tra." – Phong nói, mắt không rời hắn.
"Chuyện gì vậy? Tôi đang làm ăn hợp pháp mà." – hắn gãi đầu, cố giữ vẻ thân thiện.
"Có người chết, liên quan tới số điện thoại đăng ký tên anh." – My nói. "Chúng tôi cần làm rõ."
Huy đứng dậy, vẫn cười. Nhưng khi bị còng tay, hắn không cười nữa.
⸻
Chiều – phòng hỏi cung.
Huy tỏ ra bình thản. Tay hắn khoanh lại, môi hơi cong.
"Tôi chỉ giới thiệu thôi. Đâu có ép ai giết ai."
Phong mở máy ghi âm. Giọng anh trầm xuống:
"Anh nhắn cho Trần Văn Lực ba lần, cả ba đều trùng thời gian trước khi nạn nhân bị sát hại. Anh gọi đó là... trùng hợp?"
"Thì... nó hay kể chuyện vợ cũ. Tôi nghĩ nó tâm lý thôi, chứ có biết nó bị khùng đâu."
"Anh biết rõ hắn có xu hướng bạo lực. Anh tạo điều kiện để hắn tiếp cận các cô gái giống vợ hắn, vì anh nghĩ là giúp bạn?" – My hỏi, môi cô mím chặt.
Huy bắt đầu chột dạ. Hắn lảng ánh nhìn sang hướng khác.
"Tôi... tôi chỉ nghĩ là giới thiệu vui chơi. Không ngờ nó..."
Phong đập nhẹ hồ sơ xuống bàn:
"Anh gọi đó là vui chơi khi ba người mất mạng?"
Huy im bặt. Mồ hôi bắt đầu rịn ra. Phong không nói nữa. Anh chỉ đặt trước mặt hắn bức ảnh cuối cùng: một đoạn tin nhắn hắn gửi cách đây hai tháng, nội dung tương tự với một người tên "Lực xe ôm".
"Anh nghĩ pháp luật không có mắt à?" – Phong gằn từng chữ.
Lần này, Huy cúi đầu.
"Tôi không cố ý... Tôi sai rồi."
"Anh gián tiếp tiếp tay cho một kẻ sát nhân. Anh có thể bị khởi tố vì đồng phạm." – My lạnh lùng nói.
⸻
Tối muộn – phòng làm việc.
Ái My ngồi một mình, xem lại hồ sơ vụ án. Cô ghi chú lại những điểm bất thường, nhất là chi tiết: tại sao hung thủ biết rõ vị trí xuất hiện của từng nạn nhân?
Cửa mở. Là Thiên Phong.
"Cô chưa về?"
"Chưa. Tôi vẫn thấy có gì chưa đúng."
"Về phần Huy hay... phần khác?"
My ngước lên. Gió ngoài cửa sổ khẽ lùa vào làm tóc cô bay nhẹ.
"Cả hai." – cô nói. "Tôi bắt đầu nghi ngờ... vụ án này có thể chưa kết thúc."
Phong cau mày:
"Ý cô là vẫn còn đồng phạm?"
"Hoặc... còn một hung thủ khác đang chờ cơ hội."
⸻
Một nơi nào đó – trong bóng tối.
Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đứng cạnh bàn làm việc. Trên bàn là ba bức ảnh nạn nhân, và một bức ảnh mới: Ái My.
Hắn đưa tay chạm nhẹ vào ảnh, thì thầm:
"Mày cũng giống nó. Tao sẽ dạy mày biết... không ai được quyền phản bội."
***
Sáng hôm sau – phòng kỹ thuật tỉnh X.
Một kỹ thuật viên trẻ cầm bảng báo cáo lao vào phòng điều tra.
"Đại uý Phong! Pháp y có kết quả giám định DNA vụ Hằng rồi!"
Phong và My cùng đứng bật dậy. Cô giật lấy bản in, mắt lướt nhanh qua từng dòng chữ.
Rồi cả hai khựng lại.
"Cái gì đây?" – My thốt. "Mẫu da tìm thấy trong móng tay nạn nhân... không trùng với DNA của Trần Văn Lực!"
"Khoan đã..." – Phong siết chặt tay. "Vậy là... có ít nhất hai hung thủ?"
My gật, mặt cô tái đi.
"Lực giết người... nhưng hắn không chắc là kẻ xâm hại nạn nhân Hằng."
"Tức là... có kẻ khác đã tiếp cận nạn nhân trước khi cô ấy bị sát hại."
"Hoặc... là cùng lúc." – My nói. "Tôi cần khai quật lại hồ sơ nạn nhân thứ hai – cô Ly."
⸻
Cùng lúc đó – tại trại tạm giam.
Trần Văn Lực nằm quay mặt vào tường. Một lúc sau, hắn thì thầm:
"Tao đâu có chạm vào con nhỏ đó... Tao chỉ định dạy nó một bài học thôi... Nhưng nó... nó đã... chết rồi... trước khi tao kịp làm gì."
Lời thì thầm ấy không ai nghe thấy. Nhưng nó đang vạch ra một sự thật... chưa từng được kể.
⸻
Buổi trưa – trong xe ô tô công vụ.
Ái My và Phong cùng đi đến nhà tang lễ để kiểm tra lại kết quả pháp y vụ Ly.
"Anh còn nhớ mấy vết bầm mờ trên cổ nạn nhân Ly chứ?" – My hỏi, mắt nhìn qua cửa kính.
"Ừ. Cô từng nói là dấu siết cổ nhưng không rõ là do hung thủ hay ai khác."
"Tôi nghi có người dàn dựng hiện trường." – My nói nhỏ. "Kẻ đó có thể... đã đi trước Trần Văn Lực một bước."
"Vậy là Lực bị... dẫn dụ?"
"Hoặc bị sử dụng như một con rối."
⸻
Tối hôm đó – tại nhà riêng Lữ Chính Phi.
Anh ta ngồi một mình, lật đi lật lại xấp ảnh cũ. Trong đống hình, một tấm chụp Ái My đang cười, tóc bay trong gió, mặc áo blouse trắng. Gương mặt Phi tối lại.
"Tại sao lại là cậu?" – anh ta thì thầm. "Tại sao cô ấy lại chọn cậu...?"
Phi mở ngăn kéo, rút ra một điện thoại nhỏ. Màn hình hiện một tin nhắn đã gửi:
"Xong việc. Nó bị bắt rồi. Tao không để lại dấu vết."
Ký tên: M.D.
⸻
Trở lại trụ sở – phòng điều tra.
Phong đang xem lại hồ sơ thì chuông điện thoại reo.
"Alo, đội trưởng Phong nghe."
"Anh là người nhà của Ái My đúng không?" – đầu dây bên kia là giọng phụ nữ run rẩy.
"Gì cơ?" – Phong đứng bật dậy. "Cô ấy sao rồi?"
"Có người theo dõi cô ấy cả tuần nay. Đừng tìm hiểu tôi là ai. Có người... hỏi dò về quá khứ cô ấy. Hỏi rất kỹ."
"Cô có nhận dạng được người đó không?"
"Không... nhưng hắn để lại một danh thiếp. Tôi chụp lại đây..."
Hình ảnh được gửi tới Zalo của Phong.
Anh mở ra... bức ảnh là một danh thiếp với cái tên nguệch ngoạc:
"Minh Dương – tư vấn tâm lý hành vi phạm tội"
Ánh mắt Phong sâu hẳn đi.
⸻
Tại một nơi nào đó trong thành phố.
Một người đàn ông đội nón lưỡi trai, dáng cao gầy, đang dạo bước trong công viên. Hắn dừng lại nhìn một bà mẹ đang dắt con gái nhỏ có nốt ruồi dưới mắt trái.
"Giống quá." – hắn thì thầm, mắt lóe sáng. "Lại thêm một mảnh ký ức cần xóa."
***
Sáng sớm hôm sau – sân công an xã A.
Thiên Phong bước vào sân với ly cà phê đen trên tay. Mắt anh sưng nhẹ, cả đêm gần như không ngủ. Vừa tới cửa phòng họp thì gặp Lữ Chính Phi.
"Chào sếp." – Phi lên tiếng, mặt tỉnh bơ. "Có gì mới chưa?"
"Có." – Phong nhìn thẳng. "Mẫu DNA trong vụ Hằng không trùng với Trần Văn Lực."
Phi khựng lại, cằm anh ta giật nhẹ.
"Gì cơ? Vậy... là ai?"
"Chúng tôi đang tìm hiểu." – Phong đáp, không rời mắt. "Tôi muốn hỏi lại anh một lần nữa... Vì sao lúc trước anh nhất quyết loại trừ Lực, mà lại nhắm vào Huy?"
Phi bối rối:
"Tôi cảm thấy hắn đáng nghi thôi... Giao du rộng, thân thiết với giới gái gú, hay giới thiệu qua lại... tôi thấy hắn có thể là mắt xích."
"Chỉ cảm thấy?" – Phong gằn.
Không khí như đặc lại.
May mà lúc đó Ái My bước vào, tay cầm hồ sơ.
"Có tin mới." – cô nói nhanh. "Tôi xin được lệnh tiếp cận hồ sơ bệnh viện tâm thần Long Hòa, nơi từng điều trị một bệnh nhân tên Minh Dương. Người này... từng bị chẩn đoán có rối loạn nhận dạng và ám ảnh cưỡng chế với người có nốt ruồi dưới mắt trái."
Cả phòng lặng như tờ.
"Minh Dương là ai?" – Chính Huy thì thào.
"Một 'bóng ma' thật sự." – My nói. "Người này từng hành nghề tâm lý tội phạm tại Mỹ, nhưng bị tước giấy phép do sai phạm. Hắn biến mất ba năm nay, không ai tìm thấy."
Phong gật đầu.
"Giờ chúng ta biết vì sao vụ án này chưa khép lại."
⸻
Buổi chiều – tại phòng giam.
Thiên Phong trở lại gặp Trần Văn Lực. Lần này, hắn có vẻ bình tĩnh hơn, đôi mắt trũng sâu vì mất ngủ.
"Tôi muốn hỏi lại lần cuối: anh có thực sự là người cưỡng bức nạn nhân?" – Phong hỏi.
"Không." – Lực nói dứt khoát. "Tôi tới trễ... nó đã nằm đó rồi. Tôi nổi điên. Tôi tưởng nó giống vợ tôi... tôi mất kiểm soát."
"Anh thấy ai khác quanh khu vực đó không?"
Lực gật đầu chậm rãi.
"Có. Một thằng... cao, đeo khẩu trang. Nó rời đi lúc tôi đến. Nhưng lúc đó tôi đâu nghĩ gì... Tôi chỉ... tôi chỉ muốn..." – hắn im lặng.
"Muốn giết hình ảnh người vợ đã bỏ rơi anh." – Phong nói tiếp. "Anh là nạn nhân của chính mình, Lực. Nhưng có kẻ đã lợi dụng sự điên rồ của anh để làm chuyện tệ hơn."
⸻
Buổi tối – nhà trọ cũ của Ái My, ngoại ô thành phố.
My đứng giữa căn phòng cũ, nơi cô từng sống khi mới từ Mỹ về. Gió lùa qua cửa sổ, mang theo một cảm giác lạ lẫm.
"Có người gọi cho tôi... nói rằng xuất hiện người bí ẩn hỏi về tôi ở đây." – cô quay sang Phong.
"Tên Minh Dương." – Phong gật. "Có khả năng hắn là người đang theo dõi cô."
My trầm ngâm.
"Phong... nếu tôi nói rằng... tôi không nhớ hết quá khứ của mình thì sao?"
Anh khựng lại.
"Cô nói gì?"
"Tôi từng gặp tai nạn. Mất trí tạm thời. Có khoảng ba năm ký ức không rõ ràng. Trong đó có khoảng thời gian ở Mỹ... và cái tên Minh Dương... tôi thấy quen."
Phong nhìn cô rất lâu.
"Vậy có khi nào... cô từng là bệnh nhân của hắn?"
"Không loại trừ." – My nuốt nước bọt. "Và nếu đúng... tôi có thể là mục tiêu kế tiếp."
Tại một căn phòng tối, đâu đó trong thành phố.
Minh Dương ngồi trước bàn làm việc. Trên màn hình là ảnh Ái My đang đứng trong nhà trọ.
"Mày quên tao à?" – hắn thì thầm. "Không sao. Tao sẽ giúp mày nhớ lại từng chút... từng nốt ruồi... từng giấc mơ..."
Hắn đưa tay vuốt nhẹ màn hình, ánh mắt méo mó của kẻ tâm thần.
***
Hai ngày sau – tại trụ sở công an tỉnh X.
Cuộc họp khẩn được mở ra với sự tham gia của cả lực lượng tỉnh và xã A. Ái My ngồi cạnh Thiên Phong, mặt cô không giấu được vẻ căng thẳng.
"Minh Dương hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu lộ diện." – My báo cáo. "Hắn di chuyển rất kín kẽ. Nhưng trong quá trình truy lục hồ sơ, tôi phát hiện một điều lạ: Minh Dương từng nhập cảnh về Việt Nam bằng hộ chiếu giả với tên... Trịnh Văn Khang."
Đồng chí Mạnh tròn mắt:
"Khang nào? Tên này nghe quen lắm."
Phong lật hồ sơ. Ảnh của "Trịnh Văn Khang" hiện lên. Mọi người im bặt. Đó là... quản lý cũ của cơ sở massage nơi nạn nhân Ly từng làm việc.
"Tên này... từng bị tạm giữ một năm vì môi giới mại dâm, nhưng được thả vì thiếu chứng cứ." – Chính Huy lật nhanh hồ sơ, môi mím chặt.
"Hắn chính là Minh Dương." – Phong gật. "Hắn trà trộn vào xã hội, ẩn mình trong vỏ bọc người bình thường. Và hắn đã ở rất gần... gần hơn chúng ta tưởng."
⸻
Cùng lúc đó – phòng kỹ thuật hình sự.
Một kỹ thuật viên chạy vào, đưa cho My kết quả giám định vết máu lấy từ chiếc áo của nạn nhân Ly.
"Mẫu máu thứ hai không trùng với Trần Văn Lực."
"Vậy là..." – My thì thầm. "Hắn thật sự có mặt ở đó."
⸻
Buổi chiều – Thiên Phong và My đến cơ sở massage đã đóng cửa.
"Chỗ này bị bỏ hoang từ lúc vụ án Ly xảy ra." – Phong nói, đẩy nhẹ cửa.
Bên trong phủ bụi, nhưng có dấu vết người từng lui tới: tàn thuốc, vỏ mì ly, dấu chân mới.
"Hắn từng quay lại đây." – My nói, mắt đảo nhanh. "Có thể hắn coi đây là nơi an toàn."
Trên tường, có một tờ giấy A4 dán bằng băng keo. Chữ viết tay nguệch ngoạc:
"Muốn tìm tao? Bắt đầu từ ký ức của chính mày, My."
My lùi lại một bước. Tay cô run nhẹ.
"Hắn... đang chơi trò mèo vờn chuột." – cô lẩm bẩm.
Phong đặt tay lên vai cô, giọng trầm:
"Chúng ta sẽ chấm dứt trò chơi đó."
⸻
Tối hôm đó – nhà riêng của Phong.
Phong đang thay băng vết thương trên tay. Thiên Nhạc – em gái anh – ló đầu vào.
"Anh hai ơi, có chị My gọi kìa."
Anh bước ra phòng khách. My đang đứng đợi, tay cầm hai ly trà sữa.
"Tôi mời. Để cảm ơn anh... vì đã tin tôi." – cô cười nhẹ.
"Không cần khách sáo. Chúng ta cùng làm việc mà." – Phong đáp, hơi lúng túng.
Thiên Nhạc ló đầu, hí hửng nhìn cả hai, rồi lủi đi chỗ khác. My ngồi xuống ghế đối diện Phong.
"Phong..." – cô nói khẽ. "Nếu tôi thực sự có liên quan đến Minh Dương... anh có nghi ngờ tôi không?"
Anh nhìn cô rất lâu.
"Nếu nghi ngờ, tôi đã không uống trà sữa của cô."
Cô cười. Rất khẽ.
⸻
Bên kia thành phố.
Trong một căn phòng tối, Minh Dương đứng trước một bảng ảnh lớn. Trên đó là ảnh ba nạn nhân, Ái My ở trung tâm. Một mũi tên đỏ được kéo từ My sang... một tấm ảnh mới chưa lộ mặt.
"Đến lúc lật thêm một quân bài rồi..." – hắn thì thầm. "Bọn chúng chưa biết... đứa tiếp theo là ai đâu."