Tiêu Chính Phong dập đầu hành lễ với tổ mẫu xong liền đứng dậy.
Chàng vốn có vóc người cực cao, cao hơn phần lớn nam tử cùng lứa một bậc, giờ đứng giữa một đám thím thẩm, tẩu tử cùng các cô cháu dâu áo quần hoa lệ, thật sự có phần lạc lõng, giống như một cây bạch dương vươn thẳng nổi bật giữa vạn đóa hoa tươi.
Nhưng Tiêu Chính Phong vẫn bình thản tiến lên, giọng trầm ổn:
“Tổ mẫu, hôm nay cháu tới đây… là có chuyện muốn nhờ người.”
Vừa nghe vậy, Tiêu gia lão phu nhân chậm rãi nâng mắt, ánh nhìn lười nhác đảo qua tôn tử tuấn tú trước mặt. Bà thở dài, lại quay sang đám cháu dâu bên cạnh, giọng trách móc:
“Thấy chưa, ta đã nói mệnh ta khổ. Cái nghiệp chướng này ngày ngày cứ không cưới vợ, xem ai cũng không vừa ý, nói cái gì mà ba năm không cưới… Giờ lại tới cầu ta chuyện gì nữa đây? Nghĩ cũng chẳng có chuyện gì tốt lành! Thôi thôi, dù nó có sáu năm không cưới ta cũng hết cách rồi!”
Tiêu Chính Phong nghe tổ mẫu oán giận không khỏi vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, khóe môi hơi cong lên:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT