Hôm ấy vừa vặn có tiết học của Mạc Tứ Nương. A Yên nhớ lại những lời bàn tán khi nãy, trong lòng thoáng dậy chút xao động, không kìm được liếc nhìn vị phu tử ấy. Nhưng Mạc Tứ Nương vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt như thường, chẳng lộ ra chút gợn sóng nào.
Nàng vừa nhìn lén một cái, tiếng đàn vốn êm ái của học trò trong sảnh bỗng khẽ rung. Mạc Tứ Nương thính lực vốn phi phàm, giữa âm thanh nhịp nhàng ấy lập tức nghe ra điểm khác thường, liền ngước mắt nhìn lên. Đúng lúc ấy, ánh mắt nàng bắt gặp A Yên.
A Yên có chút ngượng ngùng, đành dịu dàng cười đáp lại. Mạc Tứ Nương tuy không cười, nhưng cũng gật nhẹ đầu, coi như đáp lễ.
Nàng bấy giờ không dám phân tâm nữa, miễn cưỡng dồn sự chú ý vào cây đàn trước mặt. Nhưng rốt cuộc tâm trí vẫn chẳng yên. Lúc thì nhớ đến chuyện cũ giữa Mạc Tứ Nương và Tề Vương, lúc lại nghĩ đến hình bóng Bình Tây Hầu oai hùng trên lưng chiến mã ở kiếp trước.
Nàng thầm tự hỏi, kiếp này mình và Tiêu Chính Phong liệu còn có duyên phận? Nếu hắn thực sự một lòng một dạ với mình, vậy vì sao đời trước lại bỏ lỡ mối duyên trời định ấy?
Đợi đến khi trời về chiều, A Yên đoán phụ thân chắc cũng sắp về nhà. Nàng sốt ruột chẳng chờ thêm được nữa, viện cớ thân thể mỏi mệt mà xin nghỉ sớm, trở về phủ. Không ngờ phụ thân vẫn chưa về, nàng chỉ còn biết đứng trước cửa sổ tây sương phòng, tha thiết chờ đợi.
Trái tim như bị treo lơ lửng, khi thì thấy bi thương vô vọng, lúc lại thấp thoáng hy vọng ngọt ngào. Đợi chừng nửa nén hương, cuối cùng nàng cũng thấy phụ thân bước vào sân, trên mặt còn mang theo nụ cười hoan hỷ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT