Những âm thanh phát ra từ nội tạng làm hắn cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng là nội tạng trong cơ thể mình, nhưng giờ đây hắn chỉ có thể nghe thấy âm thanh của chúng, lại không cảm nhận được sự tồn tại của chúng. Chúng dường như có sinh mệnh riêng, trở thành vật sống, thoát ly sự khống chế của hắn.
Bóng đen đó lúc này động đậy, một bàn tay đen ngòm cắm vào cơ thể Thiệu Xuân.
Thiệu Xuân mở to mắt, cơ thể theo bản năng run rẩy co giật, dường như có cơn đau kịch liệt, lại dường như không có. Hình dạng của bàn tay, cảm giác vuốt ve trong cơ thể mình, điều này làm Thiệu Xuân hoảng sợ. Lúc này, hắn phân biệt rõ ràng, huyết nhục của hắn có cảm giác, nhưng chờ bàn tay đi sâu vào huyết nhục, đến khi chạm vào nội tạng, hắn liền không còn cảm giác gì nữa.
Những nội tạng đó kêu càng rộn ràng, vui sướng chờ đợi hành động tiếp theo của Ngũ Tạng Thần.
Thiệu Xuân muốn giãy giụa, muốn chạy trốn, nhất thời quên mất mẹ, nhưng hắn không thể động đậy, như bị đóng đinh trên bàn thờ, thậm chí vì ý niệm này của hắn, những nội tạng đó đau đớn, động tác của Ngũ Tạng Thần cũng tăng thêm vài phần.
Máu tươi trào ra, từ miệng v·ết t·hương khoa trương chảy ra, chảy xuống bàn thờ, rồi nhỏ giọt xuống đất. Âm thanh dính nhớp văng vẳng trong đầu Thiệu Xuân. Hắn dường như có thể nhìn thấy máu mình nhuộm đỏ mặt bàn như thế nào, phác họa ra hình dáng của bản thân, rồi lại từ mép bàn thờ chảy xuống, vẽ ra từng đóa hoa mai trên mặt đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT