Trương Thanh Nghiên chỉ vào chuỗi hạt Phật: “Ngươi cầu được không phải người, chính là những chuỗi hạt Phật này.”

Lâm phu nhân sợ tới mức buông lỏng tay ra, chuỗi hạt Phật lại quay về trên cổ tay.

“Những chuỗi hạt Phật này hẳn là thuộc về một vị đắc đạo cao tăng, sớm đã có linh tính. Khi ở lại Phương gia, Phương gia phúc tinh cao chiếu. Đến tay ngươi, thì viên mãn tâm nguyện của ngươi, giúp ngươi mọi chuyện thuận lợi. Bất quá những điều này đều là do năng lượng bản năng của chuỗi hạt Phật tiết ra ngoài mà thành, đều không phải là Phương gia và ngươi thành tâm khẩn cầu mà có được. Hiện tại thì khác. Sau khi nháo quỷ, ngươi tất nhiên đã cầu khấn với nó, và nó cũng đã đáp lại ngươi.” Trương Thanh Nghiên suy tư một chút: “Bất quá những chuỗi hạt Phật này đã bị người làm tổn hại, hiện giờ đã không bằng từ trước, không thể ngăn cản được pháp thuật thô thiển của Đào Hồng.”

Ánh mắt Trương Thanh Nghiên lướt qua những chuỗi hạt Phật đó, hơi cảm thấy hứng thú hỏi: “Ta trước đây xem qua vận thế của Phương gia, vận đen vào đầu, có thể nói là khủng khiếp. Nguyên bản phúc vận hẳn là cũng nghịch thiên. Sức mạnh của chuỗi hạt Phật này rất mạnh, vốn nên có thể dễ dàng tiêu diệt mấy con ác quỷ, hiện tại lại ra nông nỗi này… Ngươi nói đây là do nhà mẹ đẻ ngươi nhặt được đã lâu, trong khoảng thời gian này, nhà mẹ đẻ ngươi đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì, hoặc là đắc tội cao nhân nào, mà lại làm hư hại nhiều chuỗi hạt Phật như vậy?”

Những chuỗi hạt Phật này sớm đã nhiễm Phật tính, tránh được hung tà, bảo bình an, tăng dương thọ, có thể nói là có trăm lợi mà không một hại. Sau khi thông linh tính, càng ẩn ẩn có pháp bảo chi tướng, nếu được chùa miếu kế thừa, để tăng nhân trong chùa mang theo những chuỗi hạt Phật này tu hành, không quá 300 năm, là có thể chân chính khai linh trí, trở thành pháp bảo. Đối với tăng nhân cũng rất có ích lợi. Có thể thấy, chủ nhân nguyên bản của những chuỗi hạt Phật này hẳn phải lợi hại đến mức nào.

Nhưng cố tình những chuỗi hạt Phật này lại rơi vào tay phàm nhân, bị coi như vật bình thường để trừ tà hưởng phúc, đối với chuỗi hạt Phật và tu sĩ mà nói, là người tài giỏi không được trọng dụng, thật sự rất đáng tiếc.

Người được chuỗi hạt Phật này lại rất may mắn, có thể có bảo vật gia truyền như vậy trong tay, chỉ cần không phải có hành vi vi phạm thiên đạo, hoặc có cao nhân cố ý thi tà pháp, cho dù chỉ là nhét ở góc nào đó, cũng đủ để phù hộ con cháu trăm năm, nếu là hành thiện tích đức, truyền thừa ngàn năm đều không thành vấn đề, đối phó ác quỷ như Đào Hồng, Vương phu nhân càng là thuật nghiệp chuyên tấn công, hoàn toàn không đùa được, thế nào cũng sẽ không biến thành bộ dạng nỏ mạnh hết đà hiện tại.

Lâm phu nhân lắc đầu đến giữa chừng, cổ liền cứng đờ lại.

Trương Thanh Nghiên thấy Lâm phu nhân dường như có điều ngộ ra, cũng không truy vấn nữa.

Đàm phu nhân là người có tính cách ra sức đánh chó rớt xuống nước, cười khanh khách hỏi: “Lâm phu nhân là nhớ ra cái gì? Tổ tiên nhà ngươi thật sự đã làm chuyện thiếu đạo đức nào sao? Cái này cũng khó trách, thượng bất chính hạ tắc loạn, xem bộ dạng Lâm phu nhân, liền biết tổ tiên là người như thế nào.”

Lâm phu nhân mặt mày xanh mét, lại ẩn ẩn phiếm màu đen, nhưng lại không còn nhanh mồm dẻo miệng như vừa rồi.

Người phản bác Đàm phu nhân chính là Trương Thanh Nghiên.

“Có thể làm tổn hại những chuỗi hạt Phật này, không phải chuyện thiếu đạo đức là có thể làm được.”

Đàm phu nhân sửng sốt.

“Ta vừa mới nói, chỉ có chuyện đại nghịch bất đạo mới có thể tổn hại nghiêm trọng đến thế. Cũng tức là, Phương gia từng có hành vi vi phạm thiên đạo.” Trương Thanh Nghiên nhìn về phía Lâm phu nhân, vừa cân nhắc vừa chậm rãi mở miệng: “Phương gia không phải người tu luyện, không thông nửa điểm pháp thuật pháp trận, phàm nhân muốn vi phạm thiên đạo, hoặc là đại sát nghiệt, hoặc là chính là có quan hệ với hoàng đế.”

Thân mình Lâm phu nhân run lên, yết hầu nghẹn lại, giọng nói nghẹn ngào, theo bản năng nói: “Đại tiên, nhà mẹ đẻ ta chỉ là một gia đình bình thường, ngay cả cơ hội gặp mặt Hoàng thượng cũng không có, càng không thể mưu phản!”

“Không có! Không có chuyện như vậy!” Cả Vương lão phu nhân vốn cũng là người của Phương gia cũng theo đó liên tục lắc đầu, khàn cả giọng phủ nhận.

“Chưa chắc là mưu phản.” Trương Thanh Nghiên ôn hòa giải thích, còn không chút e ngại mà lấy chuyện xưa của Vương gia mới nghe từ chỗ Đàm phu nhân làm ví dụ: “Vương gia năm đó từng lừa gạt chân long thiên tử, cũng cản trở việc kế vị của người này, bọn họ không có bảo vật như chuỗi hạt Phật để chắn tai họa, sau khi long vị củng cố, bị chân long chi khí xông vào, con cháu trong tộc không những không ra gì, mà dương thọ còn bị tổn hại, nhân khẩu điêu tàn.”

Đàm lão gia hoảng sợ, muốn tiến lên che miệng Trương Thanh Nghiên, nhưng lại không tiện ra tay với đại tiên.

Đàm phu nhân cũng đồng dạng kinh ngạc, lại hoảng hốt hỏi: “Đại tiên từng nói, Vương gia trong chuyện đó cũng không phải là chủ đạo giả, mà là chịu người liên lụy?”

“Từ khí vận của Vương phủ mà xem, là như vậy.” Trương Thanh Nghiên gật đầu.

Đàm phu nhân bỗng nhiên nhìn về phía Vương lão phu nhân, Vương lão phu nhân lúc này môi run run, trợn trừng đôi mắt, giống như nhìn thấy lệ quỷ. Lâm phu nhân cũng không ngừng run rẩy, hàm răng cắn môi, máu tươi rỉ ra.

Đàm phu nhân hồi ức nói: “Ta nhớ rõ tiên đế gia lúc tuổi già, không lâu sau khi vài vị hoàng tử bắt đầu tranh đấu, Vương lão phu nhân liền gả vào Vương gia. Lúc đó Lâm phu nhân còn chưa bàn chuyện cưới gả, nhưng Vương lão phu nhân chỉ kém nàng hai tuổi lại vội vàng gả vào Vương gia, mẫu thân ta lúc đó còn nói với ta, phần lớn là hai người có đầu đuôi, bằng không lấy gia thế Vương lão phu nhân, Vương gia làm sao xem trọng, cho dù xem trọng cũng sẽ không vội vàng thành hôn như vậy. Lúc đó tất cả mọi người cho là Phương gia cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, bày kế Vương gia, khiến Vương gia phải cắn mũi chấp nhận.”

Đàm lão gia và Đàm phu nhân tâm ý tương thông, không tự chủ được mà theo đó nhớ lại: “Phụ thân từng đề cập, Vương gia vốn dĩ kiên định bất di mà ủng hộ đương kim Thánh Thượng, sau này không biết từ khi nào, cũng không biết vì sao, đột nhiên liền xuất công không ra lực, ngầm theo thất hoàng tử lúc đó.”

Toàn thể người Lâm gia và người Vương gia nghe được lời này, theo đó nhìn về phía Vương lão phu nhân, đều là vẻ mặt kinh hãi.

Vương lão phu nhân chỉ một mực lắc đầu, dùng sức đến đầu cũng sắp rớt xuống dường như: “Không phải! Không có! Không phải như vậy!” Vương lão phu nhân thở hổn hển, không ngừng phủ nhận, nhưng trừ hai từ đó ra rốt cuộc không nói nên lời nào nữa, phảng phất lại điên rồi.

Vương Lễ Nhân hai tay siết chặt cánh tay Vương lão phu nhân: “Mẫu thân!”

Vương lão phu nhân phảng phất bị bừng tỉnh, hai tay bám lấy Vương Lễ Nhân: “Nhân nhi, con tin mẫu thân a! Mẫu thân năm đó không có làm loại chuyện này a!”

Lâm Hiểu Hiểu nghe được lời này, nhìn Vương lão phu nhân, môi đỏ khẽ mở, hỏi: “Ngươi không có làm chuyện như vậy, vậy Phương gia đâu?”

Thân thể Vương lão phu nhân cứng đờ.

Vương Lễ Nhân kinh ngạc lại phẫn nộ nhìn mẫu thân mình: “Mẫu thân, đây là chuyện gì!”

Đàm phu nhân oán hận nói: “Còn có thể là chuyện gì nữa! Chuyện này không phải rõ ràng rồi sao! Thật không ngờ ngày thường vô thanh vô tức Phương gia lại có bản lĩnh như vậy!”

Tất cả mọi người ở đây không dự đoán được, việc bắt quỷ này lại vạch trần một vụ bí ẩn mấy chục năm trước!

Ai cũng không để trong lòng, chỉ coi như chuyện cười mà xem thường Phương gia, vậy mà lại có gan, có năng lực xen vào tranh đoạt đích năm đó! Càng khiến người ta kinh ngạc hơn là, bọn họ lại luôn ẩn mình phía sau màn, chưa từng bị phát hiện, còn dựa vào mấy chuỗi hạt Phật, tránh thoát Thiên Đạo và long khí!

Phải biết, Phương đại lão gia chính là con đường làm quan vững vàng, con vợ cả, con vợ lẽ đều là người đọc sách, con trai cả năm trước đã tiến sĩ cập đệ, làm quan. Cả gia đình Phương đại lão gia hiện giờ đã có dấu hiệu chuyển từ gia truyền vừa làm ruộng vừa đi học sang dòng dõi thư hương. Ngược lại Vương gia, lại từ danh môn vọng tộc năm đó, rơi xuống kết cục Vương Lễ Nhân một đời đơn truyền ngày hôm nay!

Vương lão phu nhân đã hoàn toàn hoảng sợ, vâng vâng dạ dạ, chỉ lo nắm chặt tay con trai mình.

Vương Lễ Nhân nhìn ánh mắt Vương lão phu nhân, lại không còn sự cung kính hiếu thuận ngày xưa.

Lâm phu nhân hiển nhiên cũng là một trong những người cảm kích. Lúc này quỳ gối trong Phật đường, nắm chuỗi hạt Phật, rũ đầu, không biết suy nghĩ gì.

Lâm Hiểu Hiểu biểu hiện vượt ngoài dự kiến của mọi người, nàng nhìn về phía Trương Thanh Nghiên, ánh mắt trong trẻo, chỉ có tràn đầy mong đợi, giọng nói trong trẻo hỏi: “Đại tiên, người vừa nói tỷ tỷ vào Vương phủ, nàng hiện tại ở đâu?”

Lời này khiến người ta sợ hãi kinh ngạc.

Cảnh tượng này quá quỷ dị. Mọi người không khỏi nghĩ, Lâm Hiểu Hiểu có phải cũng điên rồi không? Chỉ là Vương lão phu nhân điên là cuồng loạn, còn nàng thì vẫn bình tĩnh như cũ.

Lâm phu nhân đột nhiên ngẩng đầu, mắt trợn trừng nhìn con gái mình.

Lâm Hiểu Hiểu dường như toàn bộ tâm tư đều đang tìm kiếm Vương phu nhân, hướng Trương Thanh Nghiên cầu xin giúp đỡ: “Đại tiên, người giúp giúp ta, cho ta gặp tỷ tỷ một lần đi!”

Trương Thanh Nghiên nhìn về phía hướng đông bắc, nói: “Ngươi nếu muốn gặp Vương phu nhân, cũng không cần sốt ruột. Đào Hồng đã chuẩn bị xong pháp trận rồi, các nàng cũng nên hiện thân.”

Theo lời Trương Thanh Nghiên vừa dứt, một trận âm phong phất qua lòng mọi người. Giữa ngày nắng vạn dặm không mây, lại bỗng nhiên tối sầm xuống.

Trương Thanh Nghiên đứng cạnh người Đàm gia, nói với họ: “Chờ lát nữa mặc kệ thấy gì, nghe thấy gì, đều không cần há miệng, cũng đừng kinh hoảng.”

Lâm phu nhân thật đúng là người cơ trí, nghe được lời Trương Thanh Nghiên, lập tức liền chạy về phía nàng. Đàm phu nhân hung hăng đạp Lâm phu nhân một cước, vừa lúc đá vào bên hông nàng, làm nàng ai da một tiếng ngã sấp trên mặt đất.

Theo âm thanh đó vang lên, lại một luồng âm phong thổi tới. Lần này cũng không phải là nhẹ nhàng phất qua, mà là xoay quanh trong sân, tiểu viện càng bị bao phủ trong một bóng ma.

Mọi người sợ đến kinh hoàng thất thố, tiếng khóc la, tiếng chạy vội, lại che giấu được tiếng gió đáng sợ, nhưng không che giấu được tiếng khóc vang lên bên tai!

Người Lâm gia rất nhanh liền phát hiện, tiếng khóc kia đều quá quen thuộc, là tiếng khóc của người trong nhà!

“Dịch ca nhi! Dịch ca nhi của ta!” Lâm nhị phu nhân như người mù mà trong âm phong vươn hai tay sờ soạng khắp nơi.

Tiếng kêu như vậy thỉnh thoảng vang lên, người Lâm gia khóc thảm thiết hơn cả tiếng quỷ khóc.

Đàm lão gia và Đàm phu nhân ôm lấy nhau, đứng cạnh Trương Thanh Nghiên. Những người Đàm gia khác thì chen chúc phía sau Trương Thanh Nghiên, chen làm một đống, liều mạng bịt kín miệng mình.

Những người khác thì không có đại tiên Trương Thanh Nghiên để dựa vào, nhưng trong một mảng u ám, nhìn thấy những chuỗi hạt Phật trên người Lâm phu nhân hơi sáng lên. Điều này giống như một chút ánh sáng đom đóm trong đêm tối, mà họ cũng như thiêu thân lao đầu vào lửa mà chạy về phía Lâm phu nhân.

Chưa chạy được vài bước, họ liền hoảng sợ phát hiện chút ánh sáng trên người Lâm phu nhân biến mất!

Theo chút ánh sáng đó biến mất, trong tiểu viện u ám xuất hiện ba đoàn bóng đen, những bóng đen đó vặn vẹo lay động, dần dần hình thành hình dáng ba người: Một người phụ nữ trẻ tuổi ôm một đứa bé trai, bên cạnh còn đứng một nha hoàn trang điểm tiểu cô nương.

Tiếng quỷ khóc sói gào đều theo đó dừng lại.

“Tỷ tỷ…” Lâm Hiểu Hiểu vốn đang tìm kiếm khắp nơi, lúc này cũng là người đầu tiên phát hiện ba con quỷ hồn.

Đây chính là ác quỷ sống sờ sờ a! Có người muốn thét chói tai, nhưng mở miệng ra, lại không phát ra được chút âm thanh nào, ghé sát vào yết hầu mới có thể nghe được tiếng “tê tê” la hét.

Ba con quỷ kia lại không có động tác, cũng không nhìn về phía người Lâm phủ và Vương phủ, mà là thẳng tắp nhìn về phía Trương Thanh Nghiên.

Người Đàm gia kinh sợ, co rụt người lại càng nhỏ. Đàm phu nhân nguyên bản là muốn ra mặt vì Vương phu nhân, hiện tại nhìn thấy quỷ hồn Vương phu nhân tái nhợt trống rỗng, mới thực sự hiểu được ý nghĩa câu nói “người quỷ thù đồ” của Trương Thanh Nghiên.

Trương Thanh Nghiên bình tĩnh đứng ở đó. Nàng không sợ hai lớn một nhỏ ba con quỷ này. Từ khi biết Đào Hồng sử dụng bát phương chiêu hồn bắt đầu, Trương Thanh Nghiên đã không sợ ba con quỷ này sẽ làm tổn thương mình — Đào Hồng lý trí lại logic rõ ràng như vậy, một lòng muốn trả thù cho Vương phu nhân và người Thôi gia, tuyệt đối sẽ không cố ý gây sự.

Người tu sĩ chân chính là Đào Hồng, nhưng ba con quỷ này vẫn tuân theo địa vị giai cấp khi còn sống, lúc này người mở miệng chính là Vương phu nhân.

“Vị đại tiên này, thiếp thân có một chuyện thỉnh giáo.” Giọng Vương phu nhân cứng đờ cổ quái, như là cố hết sức mà ép ra từ trong cổ họng.

“Ngươi nói.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play