"Kể từ đại Trương Gia tộc thứ 41 về sau, trong dòng tộc chẳng còn người nào là bán tiên nữa."
Trương Tiêu nắm chặt tay phất trần đến run rẩy, "Là... thành ư?"
"Đúng vậy, thành rồi. Hồn phách các vị tổ tiên đã đoàn tụ, cùng nhập luân hồi địa phủ. Trong từ đường giờ chỉ còn bài vị của sơ đại tổ tiên Trương Đạt mà thôi." Trương Thanh Nghiên khẽ vỗ Diêu Dung Hi một cái, cả hai cùng xuống ngựa, sóng vai đứng đó. Cách Thất Hoàng Tử và hai con lệ quỷ, ba người nhìn nhau, chẳng màng âm phong gào thét cùng lệ quỷ gào rít xung quanh.
"Thành... thành... Ha ha ha, lại có thể thành!" Trương Tiêu đột nhiên phá ra tiếng cười lớn, trong tiếng cười xen lẫn bi phẫn khổ đau, "Cái loại ý nghĩ quái lạ ấy lại có thể thành! Lại có thể thành! Ha ha ha ha ha!"
Trương Thanh Nghiên lặng lẽ nhìn chăm chú Trương Tiêu.
Trương Tiêu say mê tà ám phương pháp, nhưng chỉ riêng việc đó, còn chưa đến mức khiến hắn nghĩa vô phản cố phản bội Trương gia. Trương Thanh Nghiên từng suy đoán nguyên do hắn bỏ trốn, thoát ly Trương gia, thoát ly tộc quy Trương gia. Quan trọng hơn, đại khái là thoát khỏi tòa sơn bài vị nặng nề kia của Trương gia.
Tòa sơn bài vị không có hồi kết, tầng tầng lớp lớp, càng chất càng cao. Ngay cả người Trương gia cũng chẳng rõ phải cống hiến bao nhiêu hồn phách con cháu, chịu bao nhiêu năm tra tấn hồn phách bị giam cầm, mới có thể hoàn thành pháp thuật mà tam đại tổ tiên để lại, hòng cứu vãn hồn phách những tộc nhân đã chết thảm kia. Chẳng phải không ai từng nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng cuối cùng đều cắn răng nhịn xuống, đời đời nối tiếp đời đời, tự mình dấn thân vào bài vị, hóa thành dòng chữ lạnh lẽo "Trương gia đệ mỗ mỗ đại mỗ mỗ tử Trương mỗ mỗ", bị vây hãm trong tấm mộc bài lớn bằng bàn tay ấy, vĩnh viễn chẳng thấy trời quang.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT