Đàm gia vợ chồng có thể so với người Vương gia khí sắc tốt hơn nhiều. Đàm phu nhân vừa thấy là Vương gia, mắt xếch liếc ngang, khinh miệt mà quay tầm mắt đi, một bộ khinh thường. Đàm lão gia thấy Lâm Hiểu Hiểu khách khí, cũng liền đối với nàng cười cười, chỉ là ứng phó một chút, hắn liền thu hồi ánh mắt.

Hai bên hạ nhân liền chuẩn bị buông màn xe.

“Quỷ a!” Một tiếng sắc nhọn chói tai đánh vỡ sự yên tĩnh.

Mọi người theo tiếng nhìn lại, Vương lão phu nhân hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Trương Thanh Nghiên, bàn tay như chân gà hung hăng bóp lấy cánh tay Lâm Hiểu Hiểu, ngón tay lún vào thịt nàng.

Lâm Hiểu Hiểu mặt không đổi sắc: “Mẫu thân nói gì vậy? Kia không phải vị đại tiên phía trước đến phủ sao?”

“Ta làm Toàn Thuận gia làm điểm tâm cho nàng, nàng đã chết! Đã sớm đã chết!” Vương lão phu nhân không ngừng thét chói tai.

Kể từ khi Vương Hiền Chi chết đi, ác quỷ kia như Lâm Hiểu Hiểu nói, đã thay đổi mục tiêu. Lúc này lại không phải theo dõi ai, mà là quấy phá ở thôn trang: Chén trà đặt trên bàn, chợt liền bay nghiêng ra ngoài, vỡ tan tành; ban đêm trằn trọc khó ngủ, không chừng sẽ thoáng thấy trên cửa sổ một đoàn bóng đen vặn vẹo đang điên cuồng quay cuồng; còn có giữa ban ngày, mặt trời lên cao, trong nhà lại lạnh lẽo như tháng chạp…

Đủ loại như thế, người Vương gia mới hiểu được, nguyên bản những người chết kia thật sự không đáng là gì, hiện giờ mới là thật sự nháo quỷ.

Chỉ mới hai ngày, Vương lão phu nhân đã ở bên bờ vực sụp đổ, khóc lóc đòi chạy trốn. Hôm nay gặp được Trương Thanh Nghiên, giống như cọng rơm cuối cùng đè lên lưng lạc đà, nàng lập tức liền mất hết mực.

Vợ chồng Đàm gia nghe được lời này sắc mặt liền đen sầm như mực.

Đàm phu nhân chất vấn: “Vương lão phu nhân, lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi cho đại tiên điểm tâm gì, mà lại muốn mạng đại tiên?”

Vương lão phu nhân làm ngơ, chỉ nắm chặt cánh tay Lâm Hiểu Hiểu, hai mắt đờ đẫn mà lẩm bẩm tự nói: “Nàng hẳn là đã chếtđã chết… A a…” Giọng nói khàn khàn rít lên hai tiếng, nàng buông tay Lâm Hiểu Hiểu ra, giống như một đứa trẻ mà giấu mặt ra sau lưng Vương Lễ Nhân.

Vương Lễ Nhân kinh ngạc nhìn mẫu thân già của mình, sắc mặt âm tình bất định, đôi mắt thâm quầng càng thêm âm u.

Thúy Trúc thần sắc hoảng hốt, nhìn ánh mắt Lâm Hiểu Hiểu dần dần biến thành kinh sợ đan xen.

Lâm Hiểu Hiểu tốt tính mà vỗ vỗ mu bàn tay Vương lão phu nhân: “Mẫu thân, người hồ đồ rồi.” Nàng hướng về phía người Đàm gia cười cười: “Còn xin các vị thông cảm, mẫu thân hiện giờ thần trí không rõ, cũng không biết mình đang nói gì.”

“Tôi thấy nàng ta rõ ràng thật sự!” Đàm phu nhân nghiến răng nghiến lợi.

Chuyện này bắt gian tại trận, không có chứng cứ thì không tính.

Đàm phu nhân quan tâm nhìn về phía Trương Thanh Nghiên: “Đại tiên, người có chỗ nào không khỏe không? Về phần điểm tâm này người đã vứt đi rồi chứ?”

Trương Thanh Nghiên lắc đầu, khiến đàm phu nhân hoảng loạn và đàm lão gia trấn định đều kinh biến ánh mắt, kết quả nghe Trương Thanh Nghiên không chút hoang mang nói: “Ta đã đốt rồi.”

Đàm phu nhân thở phào, giận Trương Thanh Nghiên một câu. Đàm lão gia thì bật cười, không nói gì thêm.

Có một màn như vậy, hai nhà hoàn toàn không nói chuyện.

Đàm phu nhân vội kêu lên: “Còn không mau buông rèm xuống! Nhìn cái người đen đủi kia liền đau mắt!”

Trương Thanh Nghiên giơ tay: “Chậm đã.” Nói rồi, ánh mắt nàng dừng lại ở người Vương gia.

Nụ cười trên mặt Lâm Hiểu Hiểu biến mất, giọng nói cao lên vài phần: “Đại tiên, có nhìn thấy gì không?”

Ánh mắt Trương Thanh Nghiên đảo quanh trên ba người Vương phủ, rồi chuyển qua cánh cửa lớn của Lâm phủ, nhìn như vậy một lúc, nàng lại quay đầu lại nhìn về phía khuôn mặt nóng nảy của Lâm Hiểu Hiểu, tay chỉ vào Lâm phủ, nói: “Mẹ con họ đi vào rồi.”

Lâm Hiểu Hiểu nhìn cánh cổng lớn của Lâm phủ một lúc, hai tay ôm lấy khuôn mặt, vai nhẹ nhàng run rẩy.

Vương Lễ Nhân không rõ nguyên do, há miệng, liếc thấy mẫu thân mình giống như điên cuồng, lại ngậm miệng lại.

Môi Đàm phu nhân run run: “Đại tiên, người nói là…”

“Ân. Hẳn là đã đến lúc cuối cùng rồi.” Trương Thanh Nghiên nhẹ giọng thở dài.

Trong mắt Đàm lão gia tinh quang chợt lóe.

“Chờ lát nữa vào Lâm phủ, các ngươi theo sát ta, đừng rời nửa bước.” Trương Thanh Nghiên dặn dò.

Đàm phu nhân gật đầu, cùng đàm lão gia hai tay nắm chặt, lẳng lặng chờ đợi.

Chờ đợi này, liền có chút dài. Rất lâu sau, Lâm phủ mới có một quản sự mụ mụ mặt mày tiều tụy đi ra, mời hai nhà vào. Một đường đi vào, Lâm phủ lúc thì tĩnh mịch như chết, lúc thì có hạ nhân hoảng sợ chạy tán loạn, quản sự mụ mụ dẫn đường lại làm như không thấy, như là một đám người tiến vào một thế giới hoang đường quái dị khác, làm khán giả, càng xem càng là trong lòng phát sợ.

Người Vương gia làm ngơ, nhưng Đàm gia lại vì có Trương Thanh Nghiên ở, màn xe đều được treo lên, nhìn rõ cảnh tượng bốn phía, khiến vợ chồng Đàm gia không ngừng nín thở.

Lâm phủ nháo quỷ kỳ thật đã mấy ngày rồi, chỉ là, Tuyên Thành có Vương gia như vậy một sự tồn tại nổi bật, những gia đình nháo quỷ khác giống như ánh sáng yếu ớt, không mấy người biết được.

Hòa thượng Đại Thành Tự sau khi nhìn thấy căn nhà đầy sát khí của Liễu Lục liền đóng cửa từ chối tiếp khách, không còn quản chuyện liên quan đến Vương gia, đối với bên Lâm phủ cũng buông tay.

Ngày Vương phu nhân an táng, Lâm phu nhân thấy tình thế không ổn liền chạy trốn rất nhanh. Cũng biết đây là người xu cát tị hung, hay nói cách khác là tham sống sợ chết. Đại Thành Tự một khi từ chối, Lâm phu nhân liền gửi thư cho phương đại lão gia ở kinh thành, đến nay chưa nhận được hồi âm. Nàng đã chuẩn bị mọi mặt, tiếp theo chỉ còn chờ đợi.

Lâm phu nhânLâm phủ làm đương gia thời gian có thể so với Lâm Hiểu Hiểu quản lý Vương gia lâu dài hơn, lại nổi tiếng là thủ đoạn tàn nhẫn, Lâm phủ tuy nháo quỷ, nhưng hạ nhân lại không như Vương phủ chậm trễ, dù sợ hãi đến mấy, hạ nhân Lâm phủ đều cắn răng làm việc.

Chỉ là hôm nay, Lâm phủ chết người.

Nơi chết người là một nhà xí của hạ nhân ở hậu viện, bên trong nhà xí cũng giống như phòng Liễu Lục, đầy máu tanh, giữa bô tiểu nổi một trái tim, nhỏ xíu một viên, đập thình thịch, bên trên còn dính vật bẩn thỉu, dường như tủi thân mà nhẹ nhàng run rẩy.

Lâm phu nhân sợ đến hồn phi phách tán, cả người xụi lơ xuống, chỉ liều mạng thúc giục nha hoàn bà tử nâng mình về phòng. Hổ mẹ tọa trấn đã chạy, trong núi này đã có thể hoàn toàn hỗn loạn.

Vẫn là Lâm lão phu nhân cố nén thần sắc, gõ cây quải trượng trong tay, ổn định cục diện.

“Đi tra một chút, có nhà ai hài tử… không thấy.” Lâm lão phu nhân còng lưng, thân hình càng hiện nhỏ gầy, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua khô cằn dồn lại một cục.

Con dâu cả Lâm phu nhân không được việc, Lâm lão phu nhân chỉ có thể sai sử Lâm nhị phu nhân. Lâm nhị phu nhân sớm bị Lâm phu nhân ức hiếp đến vâng vâng dạ dạ, lúc này ứng hạ, lại như ruồi nhặng không đầu, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lâm lão phu nhân chỉ có thể thở dài, sai lão ma ma bên cạnh mời Lâm phu nhân đến.

Lão phu nhân, đại phu nhân nàng bệnh đến không dậy nổi.” Lão ma ma sau khi trở về, vẻ mặt xấu hổ. Nàng tổng không thể nói thẳng, nói Lâm phu nhân đang ở trong tiểu Phật đường của mình cầu thần bái phật đi?

Ánh mắt Lâm lão phu nhân khói mù: “Đại lão gia đâu?”

Lão ma ma đầu rũ xuống càng thấp: “Đại lão gia ra phủ rồi.”

“Ra phủ?! Hắn không phải đã sớm xin nghỉ với nha môn rồi sao!” Lâm lão phu nhân lông mày dựng ngược, lại nhụt chí mà buông xuống.

Con trai nàng là người như thế nào, nàng làm mẫu thân sao có thể không hiểu?

Lâm phủ nháo quỷ, đám người trong nha môn liền trên dưới liên kết, trực tiếp thay Lâm đại nhân xin nghỉ, còn mệnh hai sai dịch che Lâm đại nhân ngoài nha môn, khách khí mời hắn về nghỉ ngơi. Lâm đại nhân lại ở nhà ngây người hai ngày, liền vội vã chạy ra ngoài, một khắc cũng không muốn ở lâu.

Lâm lão phu nhân chỉ vào lão ma ma: “Ngươi đi lấy danh sách trong phủ, điều tra rõ rốt cuộc là con nhà ai.”

Lão ma ma kia vừa đi không bao lâu, liền có một quản sự mụ mụ mặt mày tái nhợt mà xông vào, kêu lên: “Thiếu phu nhân! Tiểu thiếu gia hắn không thấy rồi!”

Quản sự mụ mụ này là vú nuôi của tiểu thiếu gia thứ tư Lâm Dịch của Lâm gia.

Ngồi dưới Lâm lão phu nhân một người phụ nhân trẻ tuổi đột nhiên đứng lên, thân thể lay động hai cái, lập tức liền ngất đi!

Lâm nhị phu nhân theo sau khóc kêu lên: “Không phải! Dịch ca nhi sao lại chạy đến chỗ đó! Kia không phải Dịch ca nhi! Không phải Dịch ca nhi!”

Lâm lão phu nhân không đành lòng mà nhắm mắt lại. Nàng nhớ lại cảnh tượng bốn năm trước Lâm phu nhân kéo Lâm Hiểu Hiểu đứng trước mặt mình:

Lâm Hiểu Hiểu rũ đầu, Lâm phu nhân lại đắc ý mà cười nói với mình: “Lễ nhân là ta nhìn lớn lên, tính tình thế nào, ta cái này làm tiểu dì rõ ràng nhất. Hiểu Hiểu và Lễ nhân thanh mai trúc mã, tình cảm trung hậu, hiện giờ theo Lễ nhân, chính là một quy túc tốt.”

“Làm bậy, thật là làm bậy a!” Lâm lão phu nhân nước mắt lã chã.

Nàng lúc trước chính là không đồng ý Lâm Hiểu Hiểu đi làm thiếp cho người ta, lại vì tính tình mềm yếu, không lay chuyển được Lâm phu nhân cường thế, đành ngậm ngùi chấp nhận. Vốn tưởng rằng Lâm Hiểu Hiểu gả cho người, Lâm phu nhân cũng nên thái bình, ai ngờ Lâm phu nhân cái thiếp thất mẫu thân này lại cả ngày vênh váo nhạc mẫu mà chạy đến Vương phủ, Vương phu nhân an táng, nàng cũng không biết lễ nghĩa là gì, trang điểm lòe loẹt mà đi Vương phủ, kết quả mang đến đại họa cho Lâm phủ của bọn họ!

Lão ma ma đi rồi quay lại, đã nghe nói chuyện tiểu thiếu gia, trên mặt xúc động, lại cố gắng trấn tĩnh chạy đến trước mặt Lâm lão phu nhân bẩm báo: “Lão phu nhân, Đàm gia lão giaphu nhân, nhị cô nương cùng Vương gia lão phu nhân, thiếu gia đến cửa bái phỏng.”

Lâm lão phu nhân lau mặt, theo bản năng hỏi: “Ai?”

“Đàm gia, Đàm gia đã từng có đế sư.” Lão ma ma trên mặt lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, ngay sau đó lại nhăn mặt: “Còn có Vương gia.”

Lâm lão phu nhân càng thêm kỳ lạ.

Đàm phu nhân tính tình như vậy, cùng Lâm phu nhân sao có thể có lui tới? Liên quan đến Lâm gia và Đàm gia đều chỉ là sơ giao.

Còn về Vương gia, bọn họ không phải tránh ở thôn trang sao? Sao lại đột nhiên đến cửa? Lại còn cùng người Đàm gia đến…

Đàm lão giađàm phu nhân mang theo một đạo cô đến. Khi tôi nhìn thấy, họ cùng Vương gia đều được đại phu nhân mời đến chính viện.” Lão ma ma cũng cảm thấy trong đó có điều kỳ lạ, vội vàng đến bẩm báo Lâm lão phu nhân.

Lâm lão phu nhân nhanh chóng quyết định, gọi Lâm nhị phu nhân lại: “Mau dọn dẹp một chút, chúng ta đi xem. Dù sao cũng phải tìm người siêu độ cho Dịch ca nhi.”

Lâm lão phu nhân trong lòng đã xác định, người chết trong nhà xí chính là Dịch ca nhi.

Tăng nhân Đại Thành Tự không dám quản, hiện giờ chỉ có thể mời cao nhân khác thôi.

Đế sư Đàm gia ở toàn bộ đại Dận triều đều là gia đình tiếng tăm lừng lẫy, địa vị khá cao. Có lẽ là Đàm gia từ nơi khác mời cao nhân đến. Tuy không biết bọn họ vì sao đến Lâm phủ, nhưng Lâm lão phu nhân không thể bỏ lỡ cơ hội như vậy, làm con cháu nhà mình không thể xuống mồ vì an.

Có lẽ là Vương gia mời đến. Lâm lão phu nhân nghĩ. Đàm phu nhân trước đây quan hệ với Vương phu nhân cũng không tệ, có vài phần ý tứ chiếu cố Vương phu nhân.

Lâm lão phu nhân thúc giục Lâm nhị phu nhân hành động nhanh hơn một chút. Lâm phu nhân từ trước đến nay đối với đàm phu nhân ghen ghét vô cùng, ai biết nàng thấy đàm phu nhân sẽ nói ra điều gì? Không cần không giữ người lại, ngược lại là đắc tội người ta.

Chờ những người khác trong Lâm gia đuổi kịp đến chính viện, hai nhà Đàm, Vương cũng vừa đến sân không lâu, đang đứng chờ trong sân.

Lâm lão phu nhân trong lòng có khí, lại chỉ có thể kéo xuống mặt già, xin lỗi hai người: “Đàm lão gia, đàm phu nhân chớ trách, tức phụ tôi bệnh đến không dậy nổi, bọn hạ nhân không rõ ràng duyên cớ này, còn cho là tức phụ tôi chủ sự đâu. Còn xin hai vị dời bước, đến viện của tôi ngồi xuống.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play