Qua chút thời gian, sự việc mà phụ thân lo lắng đã không xảy ra, những đại thần kia bị Hoàng thượng đè ép xuống dưới, Hoàng thượng vẫn muốn bảo hộ thất gia. Phụ thân cao hứng sai người gửi thư, nói rằng ngài có thể tiếp tục tra án — tuy rằng nguyên bản ngài cũng có thể tiếp tục tra cứu, nhưng đó là ngài âm thầm điều tra, là việc riêng của ngài, chứ chẳng phải công sự.
Lúc ấy, ta vừa vui mừng lại vừa buồn cười, cái thứ cảm xúc ấy che giấu nỗi bất an âm ỉ dâng lên trong lòng ta.
Phụ thân là thần thám, ngài thường nói với ta, đôi khi ngài tra án bằng chính trực giác, giống như có những oan án, người thường nhìn vào đã thấy chân tướng rành rành, nhưng phụ thân lại cảm thấy có chút vi diệu cổ quái. Cứ thế mà xét kỹ lại, mới tìm được dấu vết để lại, bóc tách từng lớp, chân tướng mới thực sự đại bạch.
Ta nguyên bản cho rằng đây là phụ thân trêu đùa tiểu nữ nhi, nào có cái thứ trực giác ấy? Bất quá là phụ thân thận trọng như sợi tóc, trước phát hiện dấu vết để lại, sau khi điều tra mới thấy đó là manh mối then chốt, cứ thế mà điều tra rõ chân tướng. Nhưng quay đầu nghĩ lại chuyện này, ta cảm thấy quả thực có loại trực giác này tồn tại, mà ta di truyền phụ thân loại trực giác này, tựa như phụ thân di truyền sự “ngu đần” của tổ phụ.
Tin tức từ quan ngoại truyền về, những nhóm người nhàn rỗi kia quả thực tồn tại, thân phận không có vấn đề, bọn họ cũng khai rõ tình hình thực tế, không sai chút nào so với lời của Vương di nương.
Vụ án nên kết thúc, ta không hiểu sao lại nhẹ nhõm thở phào, nhưng hôm sau lại nhận được thư tay của phụ thân.
Thư là tin việc nhà, nói chút chuyện vặt trong nhà, thoạt nhìn chính là một vị từ phụ nhớ mong nữ nhi đã xuất giá.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play