Thủy Anh kinh hô một tiếng, đụng vào ghế dựa, đau đến nàng quất thẳng tới khí.
Mạc Thiệu Hoành mắt điếc tai ngơ, duỗi tay liền chế trụ tay của vú già kia, bóp đến nàng đau đớn kêu lên rồi buông tay, còn tiếng kêu của Mạc Húc cũng dừng lại vào lúc này. Mạc Thiệu Hoành nhấc chân liền đá ngã vú già kia xuống đất.
Tiêu mụ mụ giật mình, xông lên không nói hai lời liền nắm lấy búi tóc của vú già kia, một cái tát phiến vào mặt nàng, bộ dạng hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương: “Ngươi cái điêu nô (đầy tớ láo xược), cư nhiên dám như vậy đối đãi chủ tử!”
Mạc Húc cẩn thận xoa xoa cánh tay mình, cúi đầu nhỏ, không nói gì cả.
Mạc Thiệu Hoành nhìn Mạc Húc, đột nhiên có cảm giác đồng bệnh tương liên (thương cảm cho người có cùng cảnh ngộ). Không, Mạc Húc còn đáng thương hơn cả mình. Hắn ít ra còn khỏe mạnh, phụ thân còn để mắt đến hắn, cho nên hắn rời nội viện, có thể ra ngoài Mạc gia, có thầy, có bạn bè, còn Mạc Húc thì chỉ có thể bị mấy cái điêu nô giam cầm trong cái sân nhỏ bé này.
Mạc Thiệu Hoành duỗi tay kéo Mạc Húc qua, Mạc Húc ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra một nụ cười, Mạc Thiệu Hoành mũi đau xót, suýt chút nữa khóc òa lên.
“Đại ca, huynh sao vậy?” Mạc Húc luống cuống tay chân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play