Mặc dù luôn cúi đầu, nhưng khóe mắt của Diệp Tử Tâm vẫn có thể liếc thấy người đàn ông phía trước bước đến trước mặt cô. Anh ta mang một đôi giày thể thao kiểu dáng đơn giản nhưng chỉ nhìn thôi cũng biết giá trị không hề rẻ:

“Đến chỗ này thì định vị đã không còn tác dụng. Chúng tôi còn muốn vào sâu trong rừng, lên núi nữa, cần tìm một người quen thuộc địa hình trong thôn dẫn đường. Nghe nói quanh khu vực này có thú dđúng không?”

Đại Hổ cười nịnh hót như một bông hoa, lập tức giải thích bằng giọng địa phương mà người ngoài nghe không hiểu:
“Có chứ, không chỉ có lợn rừng mà còn có cả gấu đen, xui xẻo thì có khi gặp hổ Đông Bắc.”

Diệp Tử Tâm khẽ dịch lại lời Đại Hổ.

“Có lái xe vào được không? Nếu thật sự gặp gấu đen hay hổ Đông Bắc thì phải làm sao?”

“Chúng tôi có cách xử lý, cũng có thể vòng tránh. Nếu không được thì mang súng săn vào, gặp gấu đen thì săn nó, hổ Đông Bắc cũng thế.”

“……” Diệp Tử Tâm hơi dừng lại mấy giây, rồi dịch nguyên văn.

“……” Giọng của đối phương vốn trong trẻo, lúc này lập tức trầm xuống, còn hừ nhẹ một tiếng, đầy lạnh lùng:
“Thôi bỏ đi? Hổ Đông Bắc là động vật hoang dã cấp một được quốc gia bảo vệ đấy, săn hổ Đông Bắc? Chán sống rồi à?”

Đại Hổ xấu hổ, khụ khụ hai tiếng.

“Vậy trong thôn các người ai có thể làm người dẫn đường?”

Đại Hổ lập tức giơ tay.

“……” Người đàn ông kia rõ ràng đang đánh giá Đại Hổ, “Tiền công bao nhiêu?”

Câu hỏi này Đại Hổ đã nghĩ cả dọc đường—hắn biết đối phương chắc chắn là “thần tài”, nhưng không rõ nên đòi bao nhiêu. Hắn rất muốn đòi 4000 tệ, số tiền này đủ cho cả nhà hắn sống một năm! Nhưng nếu mở miệng đòi 4000, liệu bên kia có đồng ý không…?

“3… 4…” Đại Hổ ấp úng, cuối cùng chọc vào người Diệp Tử Tâm, “Cô hiểu biết hơn chúng tôi, cô nói xem nên đòi bao nhiêu?”

Diệp Tử Tâm nhẹ giọng: “1000 tệ.”

Mặt Đại Hổ lập tức xám xịt!

Đối phương sững lại một chút, rồi bật cười:
“Thôi, các người cũng không dễ dàng gì, cho các người 3000 nhé.”

Sắc mặt Đại Hổ lúc này mới giãn ra.

Sau khi thương lượng xong, người đàn ông lập tức quay người rời đi—Diệp Tử Tâm nghe được giọng anh ta vang lên từ mấy mét phía trước:
“Sở Diệm, tôi đã bàn xong với dân bản địa rồi, hắn có thể làm hướng dẫn viên dẫn chúng ta vào rừng và lên núi, tiền công là 3000 tệ.”

Vài giây sau, một giọng đàn ông khác vang lên.
Anh ta thờ ơ “Ồ?” một tiếng, âm cuối khẽ nâng, mang theo sự khó đoán, giọng nói vừa xa cách vừa lười nhác:
“Rẻ vậy sao?”

Diệp Tử Tâm từ từ ngẩng đầu—

Cảnh tượng trước mắt bỗng dưng đập thẳng vào tầm nhìn của cô trong ánh hoàng hôn.

Chiếc Mercedes-Benz địa hình có gầm rất cao, thân xe màu đen toát lên vẻ cứng rắn và bá khí, các đường nét góc cạnh rõ ràng, từ đèn pha cho đến thân xe đều tràn đầy khí thế!

Ngược với dáng vẻ mạnh mẽ của chiếc xe, người đàn ông trên đó lại có khuôn mặt tuấn mỹ như tranh vẽ. Anh ta đang ngồi nghiêng trên nắp capo của chiếc xe, mang giày leo núi chuyên dụng và quần rằn ri. Một chân đạp lên lốp xe, chân kia vắt lên mép nắp capo. Ngón tay cầm điếu thuốc chống hờ bên cạnh, dáng ngồi thản nhiên, các đường nét gương mặt rõ ràng. Khuôn mặt và cả người anh ta như được ánh hoàng hôn dát lên một lớp vàng mỏng. Anh ta nói thêm vài câu với người bên cạnh, rồi hờ hững hút một hơi thuốc, giữa bầu trời rực lửa, anh ta thờ ơ liếc nhìn cô một cái.

Chỉ một cái liếc ấy, không biết là anh ta mượn ánh sáng hoàng hôn hay hoàng hôn mượn ánh sáng của anh ta…

Diệp Tử Tâm ngây người—cho dù ngay giây tiếp theo, anh ta đã lãnh đạm dời mắt, cho dù… anh ta ở thiên đường nơi người người ngưỡng vọng, còn cô ở địa ngục không lối thoát.

Cô hoàn toàn không biết anh ta là ai, dù anh ta có gương mặt tinh tế, nhưng khí chất của một người không bao giờ biết nói dối. Giống như chiếc Mercedes dưới chân anh, khí thế của anh cũng mang tính áp đảo, chỉ cần nhìn là biết anh ta là kẻ lăn lộn chốn quyền lực, thủ đoạn tàn độc—và tuyệt đối khác hẳn sự “hung ác” của nhà Đại Hổ…

Đúng lúc đó, phía sau bỗng vang lên tiếng hét chói tai:

“Đại Hổ—Nhị Hổ—”

Tiếp đó, một người đàn bà trung niên to béo, thắt lưng to như thùng, vừa gào phương ngữ vừa lao tới.

Diệp Tử Tâm chỉ vừa nhìn thấy người đàn bà đó, cơ thể đã run lên một cái.

Đó là mẹ của anh em Đại Hổ, một mụ đàn bà thô lỗ và hung dữ!

Diệp Tử Tâm căm ghét nhất chính là mụ!

Nhưng mụ ta cũng khôn ngoan, những trận chửi rủa và đánh đập mà Diệp Tử Tâm tưởng tượng không hề xuất hiện. Mụ kéo tay cô một cách thân thiết, nở nụ cười giả lả với người vừa mặc cả với Đại Hổ, rồi lập tức kéo cả cô và hai anh em Đại Hổ về nhà.

Vừa bước qua cửa, sắc mặt mụ ta liền thay đổi như trời quang chuyển bão tố, gào ầm lên:
“Đứa nào cho chúng mày thả nó ra?! Lại còn để cho lũ người lạ thấy nó? Lỡ nó nói bậy bạ gì thì sao?! Sao hả?!”

Đại Hổ chột dạ: “Nó… nó không dám…”

“Không dám?” Mụ ta túm lấy tóc đuôi ngựa của Diệp Tử Tâm, tát thẳng một cái nổ đom đóm, “Vừa rồi chúng mày không thấy nó à? Nó tuy không nói bậy, nhưng cái mùi lẳng lơ của nó bay khắp nơi! Mày còn dám vênh à?!”

“……” Diệp Tử Tâm đôi mắt ửng đỏ, cắn chặt môi, ngoan cường nói:
“ Bà mới lẳng lơ ấy!”

“Con đĩ con! Mày dám cãi à?” Mụ ta giận đến run cả người, gào thét:
“Mày quên mày là dâu nhà ai rồi hả?! Quên ai bỏ tiền mua mày về, nuôi mày rồi hả?! Con khốn nạn, vài hôm không đánh là quên trời cao đất dày đúng không? Ông nó! Ông nó—”

“Chậc! Tới đây!” Bố Đại Hổ xắn tay áo, từ nhà lao ra, “Sao thế? Con nhãi này lại nghịch à? Ngứa da rồi hả?”

Diệp Tử Tâm trừng mắt đỏ hoe nhìn cha mẹ Đại Hổ, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Cô chịu đủ rồi!

Cô thật sự chịu đủ rồi!

Cô không nhớ nổi lần cuối mình hạnh phúc là khi nào, cũng không nhớ mình đã bị giam ở nơi quỷ quái này bao lâu rồi…

Cô không thuộc về đây!

Cô cũng không muốn cả đời làm vợ Đại Hổ. Cuộc đời cô không đáng như thế!

Cô mới mười bảy tuổi…

Mười bảy tuổi!

Cô đáng lẽ phải có hoa tươi, ánh sáng, tương lai và hy vọng!

Hôm nay… là lần đầu tiên trong hàng ngàn đêm bị giam cầm, cô nhìn thấy người ngoài, trừ bọn buôn người.

Cô không biết đám người đó là ai, có thể họ sẽ chẳng quan tâm, cũng chẳng cứu cô…

Nhưng, đây là cơ hội của cô.

Cơ hội thoát thân!

Cơ hội duy nhất!

Cơ hội cuối cùng!

Nếu bỏ lỡ, cô sẽ rơi hoàn toàn xuống địa ngục máu tanh, không bao giờ có lối thoát.

Khi cây đòn gánh thô kệch sắp quật xuống người—

Diệp Tử Tâm bùng nổ, cô hất phăng Đại Hổ mẹ, như điên mà lao ra cửa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play