Tên truyện: Gọi Một Tiếng “Chồng Ơi”
Tác giả: Lệ Chi Hương Cận (荔枝香近)

Editor: Qiuqiu


Văn án: Trần Sở Nghiễn cùng một nhóm bạn lái cả một đoàn xe, đi ngang một ngôi làng hẻo lánh, nghèo nàn nằm sâu trong dãy Tiểu Hưng An Lĩnh. Từ đầu làng lao ra một cô bé, đôi mắt to trong veo, dáng vẻ rụt rè, quần áo giày dép rách nát; phía sau là một đám đàn ông đuổi theo. Cô ôm chặt lấy chân anh, tủi thân bật khóc: “Cứu tôi với…”

Cả một vòng đều biết Đại thiếu gia nhà họ Trần – Trần Sở Nghiễn – là người lòng dạ sắt đá, thủ đoạn tàn nhẫn bậc nhất. Trông mong anh mềm lòng chi bằng hy vọng mặt trời mọc từ đằng Tây.

Trần Sở Nghiễn mặt không biểu cảm cúi người xuống, tóc mái rũ lên gương mặt cô. Bóng anh che mất ánh mặt trời – khoảnh khắc đó, anh chính là mặt trời của cô.

“Gọi một tiếng ‘Anh Nghiễn’, tôi đưa cô đi.”

Nhiều năm sau, mỗi đêm khi Diệp Tử Tâm ôm eo anh, vừa khóc vừa năn nỉ xin tha, anh luôn cắn vành tai cô, cười xấu xa:

“Gọi một tiếng ‘chồng ơi’, anh tha cho em.”

Ngọt đến nổ tung – sủng văn

Tag nội dung: Tình hữu độc chung • Sủng văn • Sảng văn • Nghịch tập
Nhân vật chính: Diệp Tử Tâm, Trần Sở Nghiễn.

Chương 01

Có người lạ vào làng.

— Diệp Tử Tâm ngay từ đầu đã biết chuyện này.

Tận cùng khu rừng nguyên sinh Tiểu Hưng An Lĩnh — Diệp Tử Tâm chắc mẩm chỗ này đến tên trên bản đồ còn chẳng thèm đánh dấu — tính cả cô, cả làng vỏn vẹn bảy mươi tư người. Nếu nhà ai có đứa trẻ bị đau bụng chạy tháo dạ, chưa đến một giờ tin tức đã từ đầu làng truyền tới cuối làng, chẳng có lấy một bí mật.

Mặc cho hôm nay Diệp Tử Tâm bị nhốt suốt ở căn phòng chứa củi tối tăm chẳng chút ánh sáng. Cô vẫn nghe được tiếng thán phục, bàn tán của đám đàn ông đàn bà, già trẻ ở bên ngoài. Lần thứ N trong hàng nghìn đêm ngày dài đằng đẵng có người lạ đặt chân tới, cảm giác kích động hưng phấn chỉ tồn tại đúng một giây trong lòng Diệp Tử Tâm — giây sau cô đã thở dài.

-Có ích không?

-Không hề!

Người bình thường ai thèm đến cái nơi quỷ quái này? Tám phần là một vụ mua bán người bẩn thỉu nữa thôi. Cánh tay mảnh khảnh vung cái rìu to đùng, Diệp Tử Tâm mặt không đổi sắc chẻ gỗ, vừa thuần thục vừa nhanh nhẹn.

“ Leng…keng keng…”

Là tiếng xích sắt khóa cửa va vào nhau.

Ngay sau đó, hai người đàn ông nói bằng giọng địa phương: 

“Điên à? Chưa tới giờ nấu cơm, mày thả nó ra có chắc an toàn không hả?”

“Không còn cách khác, ‘thần tài’ nghe không hiểu tụi mình nói, chỉ có nó là nói tiếng phổ thông rõ nhất. Với lại bây giờ nó không hoang như hồi đầu nữa, sớm bị dạy cho ngoan rồi.”

“Thật chứ? Lỡ xảy ra chuyện gì, trưởng thôn với ba mẹ biết mày chịu nổi không?”

“Có thể xảy ra chuyện gì? Nó không dám!”

Cửa mở.

Diệp Tử Tâm quay đầu lại —

“Bỏ rìu xuống! Mày ra ngoài!”

Mặt trời sắp lặn, ráng chiều đỏ rực, thỉnh thoảng vài con nhạn bay ngang. Con đường đất gập ghềnh hẹp hoắt không một bóng người. Diệp Tử Tâm lặng lẽ đi giữa hai người đàn ông. Vài đứa trẻ lấm lem từ sau bức tường đất của căn nhà cấp bốn lao ra, reo hò chạy qua bọn họ — Đúng lúc đó, một thứ cứng ngắc chọc vào hông Diệp Tử Tâm.

Dĩ nhiên cô biết đó là dao ba cạnh.

Giọng hăm dọa trầm thấp, hiểm độc vang lên sau lưng: “Bọn tao kêu mày đi phiên dịch, tuy bọn tao nói tiếng phổ thông không sõi nhưng có thể nghe hiểu. Mày mà dám nói bậy bạ một chữ, tao đâm mày liền!”

Diệp Tử Tâm gật đầu.

Hắn như thấy chưa đã, bồi thêm: “Chơi rồi mới giết! Nghe rõ chưa?”

“…” Diệp Tử Tâm lại gật đầu.

Nghe vậy, người đi trước quay đầu cười: “Đại Hổ, giờ mày còn cứng nổi không, gấp vậy? Nó vốn là vợ mày mà? Nhưng chuyện này cũng không trách nó được, ai bảo mày đụng vào con gái nhà làm nghề mổ heo ở đầu làng? Nhà mổ heo tụi mình đụng vô nổi hả? Suýt thì phế luôn ‘đồ nghề’ của mày rồi, không thì giờ mày với tiên nữ vợ mày đã bồng con trai lớn rồi!”

Người sau hiển nhiên tức điên: “Mày bớt nói xàm!”

“Nhưng cũng coi như họa phúc khôn lường, chứ không ở làng này kiếm không ra vợ, ba má mày nỡ lòng nào bỏ tiền mua một cô vợ tiên nữ cho mày?!”

“Còn nói nữa tao đâm mày trước!”

Cũng vì vậy, Diệp Tử Tâm đối với nhà mổ heo ở đầu làng có chút cảm kích — nếu bọn họ không suýt đánh phế Đại Hổ, ngày tháng bây giờ của cô… nghĩ thôi cũng rùng mình.

Bãi cỏ đầy hoa dại là nơi chăn thả bò dê lý tưởng, đồng thời cũng cực kỳ vắng người. Bình thường chỉ dân trong làng nuôi bò dê mới đi qua, hôm nay lại chật kín người.

Dấu vết bánh xe hống hách nghiền qua kéo dài từ xa tới gần, điểm dừng là mấy chiếc SUV đỗ ngang dọc — có Mercedes-Benz, Hummer, Dongfeng, Jeep… Tất nhiên, với đám người cả nửa đời chưa ra khỏi làng này, họ chẳng biết những con quái thú bằng thép ấy trị giá bao nhiêu, nhưng chắc chắn là với họ thì đó là con số “trên trời”!

Chỉ cần vài phút là đi từ làng tới ruộng trước mặt — rừng xanh trùng điệp, bầu trời mênh mông, đàn én chao liệng; ruộng và bãi cỏ xen kẽ nhau, vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Nhưng Diệp Tử Tâm chẳng có lòng dạ nào ngắm cảnh, vì cô đã nhìn thấy đám dân làng tụ tập đằng trước không xa — cô ghét họ, oán họ!

Đại Hổ phía sau rốt cuộc cũng rút con dao ba cạnh đang dọa cô về, nghiến răng lặp lại: “Không được nói bậy! Một chữ cũng không! Nhớ chưa?”

Diệp Tử Tâm cúi đầu, coi như mặc nhận.

Đằng trước có người dùng tiếng địa phương hét lên: “Đại Hổ tụi nó về rồi!”

Đám đông lập tức nhốn nháo.

Cô con dâu như tiên nữ nhà Đại Hổ quanh năm bị nhốt, một năm chẳng thấy được mấy lần. Tuy biết là người mua từ ngoài vào, nhưng ai mà chẳng yêu cái đẹp — nước da ấy, vóc dáng ấy, khuôn mặt ấy, miễn bàn. Bộ quần áo rách rưới trên người không che nổi hào quang của cô, nhìn một cái khiến người ta phải trầm trồ liên tiếp.

Dân làng thầm nói nhà Đại Hổ phải tu tám đời tích đức mới mua được cô vợ như vậy. Trong ánh mắt vừa đói khát vừa thèm thuồng của bọn họ, Diệp Tử Tâm hơi cúi đầu, gần như bị hai anh em Đại Hổ kẹp giữa, đi khỏi ruộng, hướng về phía “thần tài” đang đứng trên bãi cỏ không xa.

Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Tử Tâm không chỉ khiến dân làng kích động, ngay cả những “thần tài” từng thấy đủ chuyện đời cũng phải bàn tán xôn xao. Trước một chiếc Hummer mở cửa có hai “thần tài” đứng đó, ban nãy họ vừa hút thuốc vừa trừng đám dân làng. Một người trong số đó sững lại, điếu thuốc cháy tới đầu suýt nữa làm bỏng tay, hắn “đm” một tiếng, ném mẩu thuốc xuống bãi cỏ, dí chân dập tắt.

“Sao đấy?” Người đàn ông cao gầy bên cạnh bật cười, “Tiêu thiếu, bên cạnh anh nhiều ảnh hậu, tiểu hoa đán như thế, đừng nói anh lại để mắt tới một con nhóc ở cái nơi chim chẳng thèm ị này nhé.”

“Chuyện đó thì…” Tiêu thiếu mắt gần như dán chặt lên người Diệp Tử Tâm, “Cô ta khác hẳn mấy người trong làng này, đúng là… non…”

“Ồ, anh thật sự thích à?” Người cao gầy cười càng lớn, “Một con bé chưa từng thấy đời thôi mà, không phải muốn chơi kiểu gì thì chơi, tùy anh thích?”

Tiêu thiếu đắc ý cười một cái, bỗng nhíu mày, khó chịu lia mắt khỏi Diệp Tử Tâm sang gã cao gầy bên cạnh: “Anh gọi ‘Tiêu thiếu’ nghiện rồi à? Tôi nói bao nhiêu lần, đừng gọi tôi là ‘Tiêu thiếu’ nữa! Trong cái đoàn xe này có mấy ‘đại công tử’ ‘đại thiếu gia’ thứ thiệt, tôi tính là cái thá gì mà ‘Tiêu thiếu’?”

Hắn phẩy tay, rít một hơi thuốc, lại nhìn về phía đám dân làng — mắt họ sáng rực, vừa ghen tị vừa thèm khát, làm hắn thấy khó chịu toàn thân: “Rốt cuộc ai phát hiện ra cái nơi quỷ quái đến GPS còn bó tay này hả? Đúng là thần kinh! Quả là người liều!”

“Suỵt—” Gã cao gầy lập tức dựng hai ngón tay kẹp thuốc, hướng theo gió chiều, ngón tay chỉ về phía mặt trời lặn —

“Vị đó…”

Tiêu thiếu nhìn theo hướng chỉ, chỉ cách chừng hai ba chục mét, đối phương hiển nhiên cũng để ý tới hắn, chậm rãi nhướng mắt, ánh nhìn sắc như dao xuyên thẳng vào hắn!

“…” Tiêu thiếu giật mình, lập tức cúi đầu, không dám lắm mồm nữa.

Đến khi Tiêu thiếu lại ngẩng lên, là lúc Diệp Tử Tâm bị hai anh em Đại Hổ áp giải đi ngang qua trước mặt hắn —

Gần nửa tháng làm “phượt thủ”, hắn chẳng có cơ hội đụng vào phụ nữ. Dù quần áo rách nát trên người cô cực kỳ chướng mắt, nhưng chiếc cổ trắng ngần tuyệt đẹp, lớp lông măng nhỏ phía sau gáy dưới đuôi ngựa buộc cao, dưới ráng chiều đung đưa theo gió nhẹ, như phất qua đầu tim hắn, ngưa ngứa tê dại, hắn đã bắt đầu tưởng tượng mùi vị của cô rồi!

Tiêu thiếu ngẩn người nhìn bóng lưng Diệp Tử Tâm, trông cô và hai thằng con trai nọ đi về phía chiếc Mercedes phía trước. Cuối cùng họ dừng lại cách chiếc Mercedes vài mét, hoàng hôn kéo dài bóng mấy người họ trên thảm cỏ.

“Đem tới rồi chứ?” – một giọng nói trong trẻo.

Đại Hổ tiến lên, cúi đầu khom lưng, nịnh nọt hết mực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play