Bên trong tẩm điện Hàm Chương cung, gió thu lành lạnh len lỏi qua kẽ song, khẽ thổi bay trướng màn màu vàng nhạt phiêu đãng như khói như mộng.
Tiều Nguyệt Nùng nằm nghiêng mình trong lớp màn mỏng chập chùng, sắc mặt nhợt nhạt tựa cánh hoa héo úa, hệt như một phác hoạ khắc từ lụa trắng, mong manh đến độ tựa hồ một làn gió cũng có thể thổi bay.
Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến gần, nàng gượng chống tay lên ván giường, nâng thân thẳng dậy. Đôi mắt hững hờ liếc nhìn Mạnh Uyển một cái, rồi rất nhanh dời ánh mắt đi nơi khác.
Tiều Nguyệt Nùng che miệng ho khẽ hai tiếng, đoạn cất giọng nhẹ nhàng như cánh ve mùa thu:
“Thiếp vừa mới nghe một nội thị nhắc đến… hình như Vương phi cũng rơi xuống nước ư?”
Mạnh Uyển chưa rõ thái độ nàng là thật tình hay dò xét, nên chỉ im lặng không đáp.
Thấy nàng không vội trả lời, Tiều Nguyệt Nùng lại tiếp lời:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT