Tháng Mười Một, ngày mùng sáu, năm thứ mười sáu niên hiệu Tuyên Hòa. Canh ba vừa điểm, Hoàng thành còn chìm trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có ánh trăng mỏng manh như sợi tơ lặng lẽ buông xuống. Đột ngột, một tràng vó ngựa dồn dập vang lên, tựa như xé toạc sự yên tĩnh mong manh của đêm khuya.
Người tổng quản cưỡi ngựa đi đầu, giơ cao lệnh bài thông quan, tiếng hô lệnh vang rền trong gió lạnh, truyền cho binh lính dọc đường lập tức nhường lối, tuyệt không được chậm trễ.
Ngay sau đó, các cửa thành Vĩnh An, Tuyên Vũ, Quảng Bình, Tây Hoa lần lượt mở ra. Cấm vệ cầm đuốc đứng thành hàng hai bên, ánh lửa soi gương mặt nghiêm nghị, chỉ lặng lẽ nhìn đoàn xe ngựa lăn bánh về phía tây.
Bánh xe chầm chậm lăn qua mặt đường ẩm ướt, nước bắn tung tóe, in thành từng vệt dài trong màn đêm hun hút.
Chừng nửa canh giờ sau, cỗ xe dừng lại trước một phủ đệ rực sáng ánh đèn.
Nơi này vốn là phủ đệ của Tạ Huyền Tích – vị Nhϊếp chính vương quyền khuynh triều dã, quanh năm có cận vệ thân tín canh giữ nghiêm ngặt, người ngoài không dám tùy tiện bén mảng tới gần. Thế nhưng lúc này, phủ đệ ấy đã bị cấm quân vây chặt ba tầng trong, ba tầng ngoài, tựa như một tòa lao ngục nặng nề.
Màn xe khẽ vén lên một góc, rồi lại buông xuống.
Nhận ra người ngồi bên trong là Thái hậu Mạnh Uyển, vị tướng lĩnh dẫn đầu lập tức quỳ sụp xuống, giọng run run thỉnh tội. Thấy nàng không lên tiếng, hắn dè dặt cúi đầu hỏi:
"Không biết Thái hậu nương nương đêm khuya đại giá quang lâm, là có điều gì cần phân phó?"
"Đưa ta đến gặp Nhϊếp chính vương."
Cung nữ nâng đèn lụa đi trước dẫn đường. Mạnh Uyển thong thả bước đi giữa vòng vây của đám tùy tùng, gió đêm tháng Mười Một rét buốt như kim châm vẫn không khiến dáng vẻ nàng dao động. Từng bước chân nhẹ nhàng nhưng kiên định hướng về điện Vinh Quan – nơi Tạ Huyền Tích đang bị giam giữ.
Cửa điện vừa mở, gió lạnh ùa vào khiến ánh nến bên trong run rẩy lay động, bóng người hắt lên vách tường chập chờn như quỷ ảnh.
Mạnh Uyển khẽ đưa mắt nhìn tấm màn trướng lay động trước mặt, vừa định bước tới thì thị vệ đứng bên cạnh đã vội đưa tay ngăn lại, giọng thấp xuống:
"Nhϊếp chính vương, phản tặc Tạ Huyền Tích hiện đang bệnh nặng, phải có người dìu đỡ mới rời giường được. Đêm nay nương nương bất ngờ giá lâm, chúng thần chưa kịp bẩm báo trước để chuẩn bị, e rằng nghịch tặc sẽ thất lễ, gây tổn hại long nghi."
"Không sao, các ngươi lui xuống cả đi. Bổn cung có lời muốn nói riêng với Nhϊếp chính vương."
Nghe vậy, sắc mặt thị vệ thoáng biến đổi: "Nương nương, chuyện này... e rằng không hợp quy củ, hơn nữa, phía Bệ hạ bên kia—"
"Bên Hoàng thượng, bổn cung sẽ tự giải thích."
"Thần chỉ lo nương nương gặp nguy hiểm. Lỡ như nghịch tặc bất ngờ nổi loạn, làm hại đến người..."
"Ta tự biết chừng mực." Mạnh Uyển ngắt lời, giọng vẫn thong thả. Đôi mắt nàng khẽ liếc sang thái giám đi theo, bình thản căn dặn:
"Đặt đồ xuống đi."
"Dạ."
Thái giám khom người đặt bình rượu lên án thư, sau đó cùng mấy viên võ quan lặng lẽ cúi đầu lui ra ngoài.
Trong gian phòng rộng lớn, cuối cùng chỉ còn lại hai người Mạnh Uyển và Tạ Huyền Tích.
Mạnh Uyển bước từng bước đến bên giường, ký ức những đêm từng kề cận bên hắn như ảo ảnh tràn về, hơi thở quen thuộc pha lẫn những hồi ức nóng bỏng khiến lòng nàng nghẹn lại, khó mà thở nổi.
Tính ra, nàng và Tạ Huyền Tích đã quen biết nhau gần hai mươi năm, hơn nửa đời người rồi.
Năm Hi Khánh thứ hai mươi ba, Mạnh Uyển mười bảy tuổi được tuyển vào cung, vào Thượng Cung Cục làm nữ sử. Nhờ được Hoàng hậu sủng ái, chẳng bao lâu sau nàng liền được thăng chức lên Lục phẩm Ty ký của Ty ký ti.
Cũng chính vào thời điểm đó, nàng có đôi lần chạm mặt với vị Tam hoàng tử – Tạ Huyền Tích, lúc ấy vẫn còn là Tương vương.
Tính tình Tương vương lạnh lùng cô độc, rất ít giao thiệp với người khác. Mạnh Uyển cũng chỉ tình cờ nghe một vị cung nữ lớn tuổi nhắc đến chuyện cũ của tiền triều, mới biết rằng mẫu thân của Tạ Huyền Tích – Lý thị – từng là Thái tử phi do Tiên Hoàng đích thân ban hôn khi Hoàng thượng còn ở Đông Cung.
Xét về thân phận đích thứ, trưởng ấu, vốn dĩ Tạ Huyền Tích mới là người kế vị Thái tử không thể tranh cãi. Thế nhưng, sau khi Hoàng đế đăng cơ, chẳng rõ vì sao vẫn luôn trì hoãn việc lập Thái tử, bất cứ tấu sớ nào liên quan đều bị trả về nguyên vẹn. Thậm chí, có lần người còn tức giận mắng nhiếc các đại thần đề nghị lập trữ, nói rằng bọn họ đang nguyền rủa mình đoản mệnh. Mãi đến khi Hoàng đế thịnh nộ, đày mấy vị ngự sử đi lưu đày, triều đình mới tạm lắng tiếng bàn luận về Tam hoàng tử.
Không lâu sau đó, Lý thị bỗng nhiên bệnh nặng qua đời. Chưa kịp mãn tang, Hoàng đế đã vội vã sắc phong Trịnh quý phi làm Hoàng hậu, đồng thời lập ấu tử Tạ Huyền Dực làm Thái tử.
Tạ Huyền Tích rơi vào tình thế vô cùng khó xử.
Trong cung người người đoán ý thánh thượng, xu nịnh kẻ mạnh, chèn ép kẻ yếu, chuyện gây khó dễ cho Tạ Huyền Tích cũng đã trở thành điều thường tình.
Dù Mạnh Uyển hầu hạ dưới trướng Trịnh thị nhưng bản tính vốn thiện lương, nhiều lần giúp đỡ vị hoàng tử thất thế này.
Dẫu vậy, Tạ Huyền Tích chưa từng cảm kích tấm lòng của nàng.
Sau này, khi Tạ Huyền Dực kế vị, để tiện bề hành sự, Thái hậu Trịnh thị đã ban cho Mạnh Uyển phong hiệu Thục phi, an trí nàng ở Trùng Hoa Cung, từ đó hai người không còn giao thoa nữa.
Mãi đến năm Thành Phong thứ ba, Tạ Huyền Tích lấy danh nghĩa "thanh quân trắc", xuất binh đánh thẳng vào hoàng cung, nàng mới lần nữa đối diện với gương mặt âm trầm phía sau lớp giáp trụ lạnh lẽo.
Hắn phá cửa xông vào Trùng Hoa Cung, trên người vẫn còn vương vết máu chưa kịp lau đi, như vừa từ địa ngục trở về.
Tạ Huyền Tích trầm giọng, từng chữ như nặng tựa đá:
“Bệ hạ và Thái hậu đều đã bị gian thần hãm hại, Hoàng hậu cũng vì quốc tang mà gieo mình tuẫn tiết. Nay nghịch tặc đã đền tội, quốc gia không thể một ngày vô chủ. Mời Thục phi nương nương đứng ra chủ trì đại cục.”
Lưỡi kiếm sáng loáng lạnh lẽo áp sát cổ Mạnh Uyển, hơi lạnh xuyên thấu da thịt khiến nàng bất giác run nhẹ. Hắn tiếp tục ép hỏi, giọng như lưỡi dao cứa vào lòng người:
“Tiểu hoàng tử đâu?”
“Đã đưa ra khỏi cung rồi.”
“Đưa đi đâu?”
“Phủ Yến các lão.”
“Hay lắm... hay lắm...” Tạ Huyền Tích cười lạnh hai tiếng, tiếng cười trầm thấp vang vọng giữa gian điện tịch mịch, như có như không lại mang theo một tia bi phẫn. “Quả nhiên là ta đã xem nhẹ Thục phi nương nương rồi.”
Có lẽ là vì nghĩ đến ân tình xưa, cũng có lẽ chỉ vì nàng vẫn còn chút giá trị lợi dụng, cuối cùng Tạ Huyền Tích đã tha cho nàng một mạng.
Mười ngày sau, hắn phò lập nhi tử của Tạ Huyền Dực là Tạ Chiêu Minh lên ngôi, tôn thứ mẫu của tiểu hoàng đế – Thục phi Mạnh thị – làm Hoàng thái hậu.
Đứa trẻ vẫn còn nằm trong tã lót, yếu ớt đến mức ngay cả hơi thở cũng nhẹ tựa sương mai, rõ ràng chỉ là con rối để Tạ Huyền Tích tùy ý thao túng. Mạnh Uyển hiểu rõ, đợi đến khi hắn đã củng cố vững chắc căn cơ, không còn cần lấy danh nghĩa Thiên tử để hiệu lệnh chư hầu, e rằng Tạ Chiêu Minh sẽ chẳng còn đường sống.
Nghĩ đến đó, sống lưng nàng lạnh toát. Suốt đêm hôm ấy, Mạnh Uyển vẫn ngồi bên giường tiểu hoàng đế, nhìn khuôn mặt non nớt ngủ say, không dám rời đi dù chỉ nửa bước.
Cục diện lúc này đã định. Nếu nàng chọn cách bảo toàn bản thân, có lẽ vẫn có thể giữ được mạng sống cùng vinh hoa phú quý nửa đời còn lại. Nhưng nhà họ Trịnh từng có ơn tri ngộ với nàng, mà Tạ Huyền Dực dù sao cũng là phu quân trên danh nghĩa, nàng sao có thể quay lưng bội bạc?
Mạnh Uyển quyết định giấu tài, nhẫn nhịn mà mưu tính từng bước.
Ngoài mặt, nàng thuận theo mọi sắp đặt của Tạ Huyền Tích, song trong bóng tối lại âm thầm bồi dưỡng tâm phúc, chiêu binh mãi mã. Nàng biết hắn có tình ý với mình, nên cũng không ngại đem ra một tấm chân tình giả dối, lấy giả làm thật mà hùa theo hắn.
Mười sáu năm... Nàng nén mình chịu đựng suốt mười sáu năm, cuối cùng cũng chờ được một cơ hội chí mạng. Lấy danh nghĩa đi sứ nước địch, nàng lừa được binh quyền từ tay hắn, dẫn dụ hắn bước vào lưới thiên la địa võng đã giăng sẵn.
Vị Nhϊếp chính vương từng phong quang vô hạn ấy, cuối cùng mất sạch mọi thứ chỉ trong một khắc.
Trải qua ba triều đầy biến động, Mạnh Uyển đã lần lượt tiễn đưa từng người cũ ra đi. Bên cạnh nàng, kẻ giả ý nịnh hót ngày một nhiều hơn, nhưng người thật lòng tin cậy lại càng thêm ít ỏi.
Không ngờ rằng, sau hơn mười năm đấu trí đấu lực với Tạ Huyền Tích, người tiễn hắn đoạn đường cuối cùng lại chính là nàng.
Sau bức rèm lụa, một tràng ho khan đục ngầu vang lên, xé toạc khoảng không vắng lặng. Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, Mạnh Uyển dường như nghe thấy tiếng hắn khẽ cười lạnh, từng chữ nghẹn lại trong hơi thở yếu ớt:
“Vậy mà ngươi... còn dám đến gặp ta sao?”
“Dù sao cũng từng quen biết, ta đương nhiên nên đến tiễn ngươi một đoạn.”
Mạnh Uyển khẽ tiến lên vài bước, tà váy lướt nhẹ trên nền đất lạnh, rồi ngồi xuống mép giường một cách thuần thục. Giọng nàng bình thản, đến mức không thể nghe ra chút xúc cảm nào.
“Đã tới nước này rồi, ta cũng chỉ là một kẻ tù nhân thấp hèn, chẳng còn chút giá trị nào với nương nương.”
Tạ Huyền Tích chậm rãi cất lời, đôi mắt sâu như vực tối khẽ lay động, rồi đột nhiên khựng lại, như vừa nghĩ ra điều gì đó. Hắn cười nhạt, giọng điệu chua chát pha chút chế giễu:
“Hay là nương nương vẫn còn luyến tiếc hương vị ngày trước? Thấy ta sắp chết nên muốn tranh thủ, trước khi thằng con ngoan của ngươi hạ lệnh, lên giường với ta thêm một lần nữa?”
Khi còn ở bên nhau, hắn luôn thích buông những lời trêu chọc tàn nhẫn như thế. Một là để tăng thêm vài phần hứng thú, hai là không ngừng nhắc nhở Mạnh Uyển về mối quan hệ mờ ám không thể nói ra của bọn họ. Mạnh Uyển càng phẫn nộ, hắn càng hả hê.
Lần này, Mạnh Uyển không nổi giận, chỉ khẽ cụp mắt, giọng điệu nhẹ tựa gió:
“Ngươi thương tích đầy mình thế này, dù ta có tâm, e rằng ngươi cũng chẳng còn sức. Ta đến đây chỉ để ôn chuyện cũ với cố nhân, ngươi nghĩ ta quá tệ rồi.”
Nói dứt câu, nàng đưa tay định vén màn che. Nhưng cổ tay lại bị siết chặt bất ngờ. Mạnh Uyển giãy giụa muốn thoát, chưa kịp phản ứng thì đã bị Tạ Huyền Tích kéo mạnh về phía hắn, thân thể mảnh mai lập tức bị hắn đè chặt xuống giường.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảng cách gần kề, nàng thấy rõ trong mắt hắn lóe lên ngọn lửa đỏ rực, nồng nặc sát ý không chút che giấu.
Vết thương trên vai phải của Tạ Huyền Tích vì giằng co mà rách toạc, máu tươi trào ra từng dòng nóng bỏng, thấm đẫm vạt áo, loang sang cả lớp băng trắng bên trong, nhìn vừa dữ tợn vừa khiến người ta lạnh sống lưng.
Mạnh Uyển quay mặt đi theo bản năng, nhưng lại bị hắn nắm chặt cằm, buộc phải đối diện thẳng với hắn. Giọng hắn khàn khàn, từng chữ rít ra như lưỡi dao cắt vào tim người nghe:
“Ta chỉ hận năm đó không đủ nhẫn tâm giết ngươi. Mạnh Uyển, ta thực sự muốn mổ tim ngươi ra xem, xem có phải bên trong chỉ một màu đen hay không.”
Trong thoáng chốc, nàng cảm nhận rõ rệt sát khí bao trùm, thật sự nghĩ rằng Tạ Huyền Tích muốn giết mình.
Nhưng Mạnh Uyển vẫn không tránh né, chỉ lặng lẽ đón nhận ánh nhìn sắc lạnh ấy. Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, cười như không cười, mang theo một tia đắng chát:
“Ta từng nghĩ ngươi là kẻ vô tình nhất. Nhưng hôm đó, khi ngươi liều mình lên núi Địch, ta bỗng nhận ra... có lẽ ta chưa từng thật sự hiểu ngươi.”
Ngón tay Tạ Huyền Tích siết chặt hơn, khiến Mạnh Uyển đau đến nhíu mày, mồ hôi cùng tóc mai ướt đẫm bết lại bên gò má tái nhợt.
Giọng hắn trầm xuống, vẫn còn nặng nề không cam lòng:
“Là ngươi… hay là chủ ý của thằng nhãi con kia?”
“Có gì khác biệt không?” Mạnh Uyển nhẹ nhàng đáp lại, mắt vẫn không rời hắn.
Bức thư dẫn dụ hắn lên núi vốn là do chính tay nàng viết. Mai phục, binh lệnh, từng tầng thiên la địa võng đều là do một tay nàng sắp đặt.
Ngoại trừ nàng, không ai có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện dâng mạng mình vào tay người khác như vậy.
"Phải rồi." Tạ Huyền Tích buông tay. "Hắn là nhi tử của Tạ Huyền Dực. Các người vốn đồng tâm hiệp lực, vinh nhục cùng gánh, còn ta chẳng qua cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc."
Mạnh Uyển chậm rãi ngồi thẳng dậy, vuốt lại nếp nhăn trên y phục, lúc này mới phát hiện trước ngực đã thấm một mảng máu đỏ không đều. Sau một thoáng trầm mặc, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi tự làm tự chịu, không thể trách ai khác được."
"Hôm đó ta dám ép cung thì cũng đã sớm liệu trước sẽ có ngày này. Nếu số mệnh đã định cho Tạ Huyền Tích ta phải chết tại đây, vậy cũng chẳng có gì để oán trách nữa. Muốn chém muốn gϊếŧ, tùy hắn định đoạt."
Mạnh Uyển nghe vậy, đôi mắt khẽ cụp xuống, giọng nói cũng hạ thấp: "Dù cho ngươi có tin hay không, ta... ta cũng không muốn thấy ngươi chịu nhục. Trước khi đến đây, ta đã chuẩn bị cho ngươi một bình rượu Thu Lộ Bạch hảo hạng, trong đó có thêm chút thứ khác, phát tác rất nhanh, sẽ không đau đớn lắm đâu."
Tạ Huyền Tích sững người, rồi bật cười: "Cũng được, làm phiền ngươi phải bận tâm rồi."
Toàn thân đau đớn như xé nát, nhưng trên mặt hắn không lộ ra chút dị thường nào. Đợi Mạnh Uyển rót rượu xong, hắn gắng gượng bước xuống giường, thân hình lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ, Mạnh Uyển cũng đưa tay ra đỡ lấy cánh tay của hắn theo bản năng.
Tạ Huyền Tích lặng lẽ hất tay Mạnh Uyển ra, tự mình đi đến bên bàn rồi ngồi xuống. Mạnh Uyển đứng bất động một lúc, rồi cũng ngồi xuống phía đối diện.
Hai người nhìn nhau rất lâu, nhưng chẳng ai nói gì.
Từ sau khi Tạ Chiêu Minh chấp chính, thế lực đảng Hoàng đế liên tục chèn ép Tạ Huyền Tích, khiến những mâu thuẫn vốn giấu kín trước đây nay bị phơi bày rõ ràng. Mạnh Uyển và Tạ Chiêu Minh đứng cùng một phe, và đã nhiều lần ra tay đàn áp bè cánh của hắn.
Suốt mấy tháng gần đây, mỗi lần bọn họ gặp nhau đều căng thẳng như lưỡi kiếm kề cổ, khi thì vì chuyện triều chính, khi thì vì hậu cung của Tạ Chiêu Minh. Dù có những khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi, thì cuối cùng cũng chỉ là một dạng thăm dò và tính toán, rồi kết cục vẫn luôn là chia tay trong không vui.
Chỉ đến khi mọi chuyện ngã ngũ, nàng mới tháo xuống lớp ngụy trang, dùng tư thái kẻ chiến thắng để bố thí cho hắn chút thương hại.
Tạ Huyền Tích cười nhạt đầy giễu cợt.
Một lúc sau, vẫn là Mạnh Uyển lên tiếng trước: "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"
Tạ Huyền Tích thật sự suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Quả thực có vài chuyện muốn phiền ngươi."
"Nói đi."
"Tuy Liêu Tướng quân thân thiết với ta, nhưng chưa từng dính líu đến chuyện năm Thành Phong. Còn lại Tằng Thị lang, Trương Thượng thư, bọn họ đều là những bề tôi trung trực ngay thẳng, không liên quan đến đảng phái tranh đấu."
"Nếu ngươi lo lắng, thì có thể yên tâm. Chuyện này do ngươi khởi đầu, cũng nên kết thúc tại ngươi. Chiêu Minh đã hứa với ta, sẽ không liên lụy đến kẻ khác."
"Tính tình Trường Lạc thẳng thắn, ta lo sau khi ta đi, nàng ấy sẽ hành động nông nổi. Nếu lúc đó xảy ra chuyện, mong ngươi..."
"Trường Lạc Trưởng công chúa cũng xem như là em chồng của ta, ta sẽ bảo vệ nàng ấy chu toàn."
Tạ Huyền Tích khẽ gật đầu, ánh mắt vô thức rơi xuống chén ngọc trước mặt. Trong làn rượu màu hổ phách, ánh nến nhảy nhót lập lòe, nhưng hình dáng ngọn lửa đã mơ hồ không rõ, giống như quãng thời gian mười mấy năm bị xáo trộn tan nát.
Vật đổi sao dời, đến cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng thoảng qua.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy mọi thứ đều vô cùng nhàm chán.
Mạnh Uyển hé môi, như thể còn chờ Tạ Huyền Tích nói gì đó, hoặc có lẽ, nàng đang mong đợi hắn nói gì đó. Nhưng hắn đột nhiên ngửa đầu rồi uống cạn chén rượu một cách dứt khoát, hoàn toàn không chút do dự nào.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng chén ngọc vỡ vụn trong trẻo.
"Chuyện đã xong rồi, nương nương, chúng ta đến đây là kết thúc."
Đó là câu cuối cùng hắn nói với nàng.