Mạnh Thượng Hoài quay đầu đáp một tiếng, dặn dò Mạnh Uyển yên tâm về phòng nghỉ ngơi, sau đó liền đi đến tiền sảnh tiếp khách.

Thê tử của ông là Giang thị cùng em trai của bà là Giang Lâm đã chờ ở tiền sảnh từ lâu, nước trà trên bàn cũng đã nguội lạnh.
Mạnh Thượng Hoài sai thị nữ đổi trà mới, sau đó mới ung dung bước đến, ngồi xuống vị trí chủ tọa, chậm rãi lên tiếng: “Hành Chu, hôm nay sao lại có thời gian đến thăm tỷ tỷ của đệ vậy?”

Giang Lâm đẩy mấy chiếc hộp trạm trổ tinh xảo ra phía trước, nét mặt hớn hở, cười ha hả nói:

“Không phải sứ đoàn Bắc Nhâm sắp vào kinh để cầu thân Bình Gia công chúa sao? Đám thương nhân đi theo nhân dịp ấy mang theo không ít hàng hóa hiếm lạ đến bán. Ta thấy có nhiều món ngọc khí vô cùng đẹp mắt, lại đều là những thứ Trung Nguyên ta chưa từng thấy, nên cố ý chọn vài món đem tặng tỷ tỷ, tỷ phu và cả… cháu gái ngoan ngoãn Uyển Nhi của ta nữa.”

“Đệ thật khiến ta phải áy náy rồi.” Mạnh Thượng Hoài nhàn nhạt đáp lời, khóe mắt không lộ ra quá nhiều cảm xúc.

“Chỉ là mấy món nhỏ thôi, chẳng đáng bao nhiêu đâu mà.” Giang Lâm làm như chẳng hề để tâm đến thái độ có phần lạnh nhạt của Mạnh Thượng Hoài, vẫn vui vẻ nói tiếp:
“Huống hồ, chẳng mấy chốc nữa Uyển Nhi cũng sẽ xuất giá, ta làm cữu cữu đương nhiên nên có chút tấm lòng. Đây chỉ là quà lấy hên, đến lúc con bé chuẩn bị đồ cưới, ta nhất định sẽ tặng thêm một phần hậu lễ thật xứng đáng, để nó được rạng rỡ trước mặt nhà phu quân.”

Nghe vậy, Mạnh Thượng Hoài khẽ hừ một tiếng:
“Tin tức của đệ cũng nhanh nhạy thật đấy.”

“Tỷ phu nói gì thế? Cữu cữu quan tâm cháu gái của mình, chẳng lẽ cũng là chuyện sai sao?” Giang Lâm cười nhạt, như không bận tâm.

Giang thị hơi nhíu mày, giọng mang chút trách cứ:
“Thân phận của Tương vương cao quý nhường ấy, có thứ gì chưa từng thấy qua? Đệ còn định khoe khoang trước mặt hắn sao? Chuyện này chỉ nên nói trong nhà, ra ngoài mà để người ta nghe được thì thật không hay, kẻo họ cười chê.”

Giang Lâm chỉ mỉm cười, chẳng hề để bụng:
“Tỷ tỷ nói vậy là không đúng. Tương vương tuy là đích trưởng tử, nhưng sủng ái sao bì được với Thành vương – đệ đệ của hắn? Hoàng thượng lại thiên vị Trịnh thị, từ lâu đã có ý lập Thành vương làm thái tử. Mấy ngày trước còn xử lý đám ngôn quan dám đề nghị lập Tương vương, gần đây lại bỏ tù mấy vị quan của Lễ Bộ, trong đó Lý Tán – Lễ bộ Thị Lang – vốn là thân bá của đương kim Hoàng hậu. Chuyện này rõ ràng là nhắm thẳng vào Tương vương.”

Ông ta ngừng một thoáng, giọng trầm xuống:
“Trung Cung và Hoàng thượng vốn bất hòa đã lâu, khắp nơi đều bị Trịnh Quý phi chèn ép. Hoàng hậu chỉ mong không chọc giận Hoàng thượng đã là may mắn, nói chi đến việc dám vì Tương vương mà nói đỡ vài câu? Trong thiên hạ giờ chỉ biết đến Thành vương, còn Tương vương… mấy ai còn nhớ đến nữa? Ta thực tình không hiểu hắn có điểm gì để được trọng dụng.”

Giang Lâm không có tài văn chương, nhưng trời sinh tinh mắt trong buôn bán. Chỉ trong vài năm, ông ta đã phát tài nhờ giao thương hương liệu với Bắc Nhâm. Lại là người hào sảng, thích kết giao đủ hạng người từ ba giáo chín lưu, nên chuyện trong cung ngoài triều, dù là điều nên biết hay không nên biết, ông ta cũng đều nghe ngóng được ít nhiều.

Ông ta lấy đó làm niềm tự hào, hành sự càng thêm phóng túng. Có khi nói năng hơi khoa trương một chút, nếu không quá đáng, Mạnh Thượng Hoài cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng những lời này lại khiến sắc mặt Mạnh Thượng Hoài đột nhiên trầm xuống, nghiêm giọng nhắc nhở: “Hành Chu, nói năng phải cẩn trọng.”

Giang thị vốn không để tâm đến chuyện cung đình, chỉ biết Tương vương là trưởng tử của đương kim Hoàng hậu, vốn không phải là người mà nhà họ Mạnh có thể trèo cao. Việc ban hôn đã đủ khiến bà bất an, nay nghe những lời này của Giang Lâm, lại càng thêm hoảng hốt, vội quay sang nhìn Mạnh Thượng Hoài, hỏi: “Sao thϊếp chưa từng nghe chàng nhắc đến chuyện này?”

Mạnh Thượng Hoài đáp: “Trên đời này lời đồn nhiều vô kể, sao có thể tin hết. Ta đã từng gặp Điện hạ vài lần, đúng là tướng mạo đoan chính, phong thái bất phàm. Hơn nữa, chuyện ban hôn đã là sự thật, có nghe mấy lời vô căn cứ này cũng chỉ thêm lo lắng vô ích.”
Giang Lâm nóng nảy nói: “Tỷ phu nói vậy là không đúng rồi. Tương vương này là phu quân tương lai của Uyển Nhi, chúng ta là trưởng bối, lẽ nào không nên tính toán trước cho con bé sao?”

Mạnh Thượng Hoài đoán được dụng ý của ông ta, cố ý lờ đi, nâng chén trà mới được gia nhân bưng lên nhấp một ngụm, rồi thản nhiên nói: “Hơi nóng.”

Gia nhân vội vàng nhận lại chén trà, cúi người nói: “Tiểu nhân sẽ đi đổi ngay.”

Giang Lâm bị gạt sang một bên, nhưng ông ta cũng chẳng hề bận tâm, chỉ tiếp tục nói: "Tỷ tỷ, tỷ phu, những lời ta vừa nói không phải vì chê bai mối hôn sự này. Ngược lại, việc Tương vương không được đắc chí lại là chuyện tốt đối với Uyển Nhi.”

“Lời này là sao?” Giang thị khó hiểu. “Ta đương nhiên cũng mong Tương vương chỉ là một vương gia nhàn tản, nhưng như đệ nói, hắn đã tranh đấu với Thành vương từ lâu. Nếu Thành vương chiếm thế thượng phong, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, đến lúc đó Uyển Nhi…”
Giang Lâm ngắt lời: “Sao tỷ tỷ phải bi quan như vậy? Hiện tại Tương vương đang ở thế yếu, nhưng hắn cưới nữ nhi nhà chúng ta, ai biết sau này có ngày xoay chuyển cục diện không? Nếu Tương vương vốn đã có thể trở thành thái tử, Uyển Nhi gả qua chỉ là vương phi của hắn, nhưng nếu Tương vương có thể đăng vị nhờ vào sự tương trợ của nhà họ Mạnh, vậy thì Uyển Nhi chính là công thần giúp hắn đoạt ngôi.”

Giang thị dường như bị những lời này lay động, vô thức nhìn về phía Mạnh Thượng Hoài.

Lúc này, gia nhân đã bưng trà mới lên.

Giang thị vừa định mở miệng hỏi Mạnh Thượng Hoài xem ý định của ông ra sao thì bất chợt nghe thấy một tiếng "choang", ngay sau đó là giọng trách mắng lạnh lùng của Mạnh Thượng Hoài.
 “Hồ đồ!” Mạnh Thượng Hoài đặt mạnh chén trà xuống bàn, đến mức nước trà bắn ra ngoài.

Ông chỉ thẳng vào mặt Giang Lâm, quát: “Đệ suốt ngày không lo làm ăn, chỉ biết dính vào mấy chuyện vớ vẩn, ta và tỷ tỷ đệ cũng chẳng buồn nói với đệ nữa. Giờ thế nào, đệ lại còn lòng tham không đáy, muốn chen chân vào chuyện lập thái tử? Đệ có mấy cái đầu để chém hả?”

“Dù có muốn không dính vào thì cũng đã dính vào rồi, tỷ phu thật sự nghĩ rằng không làm gì thì có thể toàn thân rút lui sao?”

Mạnh Thượng Hoài bị nói trúng tim đen, nhất thời không biết nên phản bác thế nào. Ông vốn là người cẩn trọng, không muốn đứng về phe nào trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, nhưng bây giờ, dù ông có muốn hay không thì trong mắt người khác, ông cũng đã là người thuộc phe của Tương vương rồi.
Rốt cuộc là tiếp tục giữ mình ngoài cuộc, hay dứt khoát đứng hẳn về phía Tương vương, lúc này Mạnh Thượng Hoài vẫn chưa quyết định.

Giang Lâm lại nói: “Hiện nay trong triều có bảy vị tể tướng, ba người xuất thân từ phe Thành vương, trong sáu bộ thì ngoại trừ vài quan viên Lễ bộ có quan hệ tốt với Tương vương, Hộ bộ, Binh bộ, Công bộ đều đã bị Thành vương nắm giữ. Hoàng hậu hiện tại bị cô lập, muốn dựa vào hôn nhân để lôi kéo tỷ phu, một Thượng thư Lại bộ như tỷ phu và một danh sĩ được toàn thiên hạ kính trọng như Yến Thiện Uyên cũng chẳng có gì lạ. Đừng xem thường Yến Thiện Uyên chỉ là một quan viên phẩm cấp không cao…”

Chưa đợi Giang Lâm nói hết, Mạnh Thượng Hoài đã giận dữ quát: “Không được đánh chủ ý lên người Yến tiên sinh!”

Giang Lâm vẫn cười hì hì đáp: “Sao tỷ phu lại nói nặng nề như vậy? Yến tiên sinh dù tài hoa hơn người nhưng vẫn chỉ là một Thị Độc học sĩ nho nhỏ từ ngũ phẩm của Hàn Lâm viện, mãi không được triều đình trọng dụng. Nhưng nếu ông ấy lập công trong việc ủng hộ thái tử, chẳng lẽ còn lo sau này không được phong hầu bái tướng sao?”
“Đệ nghĩ Đại Tề này chỉ có mỗi mình đệ là có đầu óc à? Yến tiên sinh chính là vì không muốn kết bè kéo cánh với quyền quý nên mới chậm trễ mãi không được đề bạt. Ông ấy chịu dạy Uyển Nhi là bởi nhìn trúng tài học của con bé, trước khi nhận lời còn nói rõ chỉ bàn về học vấn, không dính líu đến chính sự. Nếu đệ lôi ông ấy vào chuyện này, chẳng phải khiến ta thất tín với người sao?”

Thấy sắc mặt Mạnh Thượng Hoài lộ rõ vẻ phẫn nộ, Giang Lâm biết ông thật sự đã nổi giận, bèn không thúc ép nữa, chuyển chủ đề từ chuyện triều chính sang việc kinh doanh thương hội, lại nói đến rau củ theo mùa. Mãi đến chạng vạng mới lề mề rời đi.
 Chờ trong phòng chỉ còn lại phu thê hai người, Mạnh Thượng Hoài bực bội nói: “Đệ đệ của nàng đầu óc nhanh nhạy thật đấy, nếu chịu bỏ ra một nửa tâm tư vào chuyện học hành, thì đã không thi tú tài hơn hai mươi năm mà vẫn chưa đỗ.”

Giang thị đã quen nghe Mạnh Thượng Hoài chế giễu Giang Lâm, thường ngày không tranh luận với ông, nhưng lần này lại khác thường, bà nói: “Nhưng lời của Hành Chu cũng không phải không có lý.”

“Ý nàng là gì?”

“Chúng ta đã kết thân với Tương vương, dù sau này có thực sự hành sự công chính vô tư, cũng không ai tin tưởng. Nếu một ngày Tương vương có quyền thế, hắn chưa chắc sẽ biết ơn chúng ta, nhưng nếu Thành vương thắng thế, chúng ta cũng khó tránh bị liên lụy, cuối cùng lại trở thành bên nào cũng không được lòng.”

“Đoan Nương, đây không phải chuyện được lòng hay không. Ta làm quan hai mươi năm, chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, nay lại vì tự bảo vệ mình mà bị cuốn vào đảng phái tranh đấu, thực sự cảm thấy hổ thẹn.”
“Thϊếp là phụ nhân trong khuê phòng, không hiểu chuyện triều chính, nhưng cũng biết từ xưa thái tử đều được lập theo nguyên tắc lập trưởng lập đích. Bệ hạ phế trưởng lập ấu vốn đã không hợp lễ, chàng phò trợ Tương vương chẳng qua cũng chỉ là giữ vững tổ pháp tổ chế, tận trung thần đạo, cần gì phải cảm thấy nặng lòng?”

Vài lời này đã giúp Mạnh Thượng Hoài có được lối thoát, khiến ông vơi đi không ít băn khoăn trong lòng.

Mạnh Thượng Hoài trầm ngâm nói: “Phu nhân nói có lý.”

Giang thị lại hỏi: “Vậy Uyển Nhi nói sao?”

“Uyển Nhi nói toàn bộ nghe theo chúng ta sắp đặt. Nhưng ta cũng chưa nói rõ chuyện trong vương phủ với con bé, định đợi thánh chỉ ban xuống rồi mới mời ma ma đến nhà dạy lễ nghi.”

Giang thị cũng thở dài: “Vậy cứ để con bé thoải mái mấy ngày này đi, sau này e rằng sẽ không còn những ngày tháng vô ưu vô lo nữa.”
Những ngày sau đó, phu thê hai người Mạnh Thượng Hoài không nhắc đến chuyện hôn sự của Mạnh Uyển nữa. Mạnh Uyển cũng không chủ động hỏi han, nàng vẫn như trước, ngày ngày đọc sách, luyện chữ trong phòng.

Chớp mắt đã đến mùng Ba tháng Ba, mùa xuân rực rỡ, vạn vật hồi sinh, chính là thời điểm lý tưởng để du xuân thưởng ngoạn. Trong dân gian cũng có tục lệ cúng tế Cao Môi. Trúc Linh đề nghị đến Hội Chân Quán trên núi Thanh Vân cầu phúc, tiện thể xin một quẻ nhân duyên. Mạnh Uyển đã lâu không ra ngoài, tuy không có nhân duyên cần cầu, nhưng nàng cũng vui vẻ đi cùng.

Hai người xin được Giang thị đồng ý, liền ngồi xe ngựa đến chân núi Thanh Vân ở ngoại ô phía tây.
 

Hội Chân Quán ẩn mình giữa rừng cây xanh um tùm. Cơn mưa sớm vừa tạnh, sương mù dày đặc vấn vít khắp núi. Nhìn từ chân núi lên, sắc xanh của cỏ cây quyện cùng nền trời, cảnh sắc trở nên mơ hồ, huyền ảo.

Đi men theo đường núi một lát, còn chưa đến cổng quán, hai người đã thấy một đám đông chặn đường, không ai chịu tiến lên. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ đang định đi tiếp thì chợt thấy mấy thanh niên từ phía trước quay lại, mặt mày ủ rũ nói: “Phong tỏa núi rồi, mọi người quay về thôi.”

“Chuyện gì thế?”

Người kia giải thích: “Hôm nay là Thượng Tỵ tiết, Hoàng hậu cùng Quý phi đến núi Thanh Vân du xuân cầu phúc, Tương vương và Thành vương cũng đi theo.”

Mạnh Uyển bỗng nghẹn thở.

Đám đông lập tức xôn xao bàn tán.

“Chao ôi, vậy thì náo nhiệt lắm đây. Thành vương ta từng gặp rồi, nhưng mấy vị nương nương trong cung thì chưa bao giờ được thấy.”
“Có thể tận mắt chứng kiến Hoàng hậu và Quý phi tỷ muội tình thâm, Tương vương và Thành vương huynh đệ hòa thuận, chẳng phải quá mức náo nhiệt sao?”

“Náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng chúng ta lại không nhìn thấy gì, vậy chẳng phải uổng công chạy đến tận đây?”

“Chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu nương nương và Điện hạ xảy ra chuyện gì, ai có thể gánh vác nổi chứ?”

Có người tiến lên dò hỏi: “Công tử, ngọn núi này sẽ phong tỏa bao lâu?”

“Chắc chỉ vài canh giờ, nếu chư vị có thể chờ thì cũng có thể nán lại một lúc.”

Trúc Linh kéo tay áo Mạnh Uyển, khẽ hỏi: “Cô nương, vậy chúng ta chờ thêm chút nữa?”

Mạnh Uyển lắc đầu. “Lễ nghi của hoàng gia phức tạp, ai biết còn phải đợi bao lâu. Chúng ta tìm nơi khác đi dạo thì hơn.”

“Nhưng ngôi đạo quán gần nhất cách đây ít nhất bốn, năm dặm…”
Còn chưa nói xong, bỗng có người đi dò đường vội vàng chạy trở lại, vừa thở hổn hển vừa vẫy tay về phía đám đông, lớn tiếng báo tin: “Hoàng hậu nương nương vừa ban ý chỉ, nói muốn cùng dân chúng vui vầy, để mọi người hưởng chút phúc khí. Thị vệ trấn giữ sơn môn đã rút lui rồi, ai muốn lên núi thì mau lên đi!”

Nghe tin có thể diện kiến Hoàng hậu nương nương, đám đông lập tức xô đẩy tiến lên. Trúc Linh cũng phấn khởi nắm lấy tay Mạnh Uyển, theo dòng người chen lấn. Mạnh Uyển không lay chuyển được nàng ta, cũng không muốn biểu hiện quá mức khác thường, đành để mặc cho nàng ta kéo đi.

Nhưng vừa đi được mấy bước, hai người đã bị một đại hán vạm vỡ từ phía sau hấp tấp xô đẩy, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

Trúc Linh tức giận vô cùng, quay phắt lại định mắng, nhưng khi thấy rõ mặt đối phương, nàng ta liền sững sờ, lập tức kéo tay áo Mạnh Uyển, kinh ngạc nói: “Cô nương, thật khéo quá.”

Mạnh Uyển thoáng giật mình, theo ánh mắt Trúc Linh nhìn sang, liền thấy một thiếu niên công tử vận trường sam màu thiên thanh, dung mạo thanh tú, đường nét gương mặt ôn hòa, nổi bật giữa đám đông.

Mà hắn ta cũng đang nhìn về phía hai người các nàng.

Người đó chính là tiểu công tử nhà họ Vệ – Vệ Kỳ.

Đúng lúc nàng cũng không muốn đυ.ng mặt người trong cung, bèn dừng bước, ra hiệu cho hắn ta qua một bên nói chuyện.

Mọi người đều đang đổ lên núi, đài ngắm cảnh hiếm hoi vắng vẻ, chỉ còn lại hai người họ bốn mắt nhìn nhau.

Vệ Kỳ kính cẩn thi lễ, chào hỏi: “Mạnh cô nương, dạo trước nghe nói muội bị bệnh, ta vẫn chưa tiện đến thăm. Bây giờ muội đã thấy đỡ hơn chưa?”

“Đa tạ công tử quan tâm, ta đã khỏe hẳn rồi.”

Mạnh Uyển khẽ phúc thân đáp lễ, sau đó khách sáo hỏi thăm: “Ta nhớ năm nay công tử sẽ dự khoa cử, chẳng mấy chốc đã đến kỳ thi mùa xuân, sao còn có thời gian ra ngoài?”
“Cô nương vẫn còn nhớ sao?” Vệ Kỳ thoáng ngượng ngùng: “Ngoại tổ mẫu nói cầu danh lợi trên núi Thanh Vân rất linh nghiệm, nên bảo ta tới đây dâng hương.”

Mạnh Uyển mỉm cười: “Vậy thì công tử không may rồi, hôm nay trên núi có điển lễ, thường dân chỉ được đứng ngoài bái vọng, e rằng không thể vào trong quán dâng hương cầu nguyện.”

Vệ Kỳ cũng khẽ cười, không còn vẻ câu nệ như ban đầu, dùng giọng điệu đùa cợt nói: “Lòng thành là quan trọng nhất, thần linh chắc sẽ không để bụng chỉ một nén hương của ta đâu.”

“Công tử tài hoa xuất chúng, lần này nhất định sẽ đề danh vàng bảng, một bước lên mây.”

Chỉ là vài câu khách sáo qua lại, nhưng trên mặt Vệ Kỳ đã thoáng ửng đỏ. Hắn ta ngập ngừng, như thể cố tìm chuyện để nói: “Cô nương cũng đến để cầu phúc ư?”
“Ta chỉ viện cớ để trốn học, ai ngờ lại bị chặn ở đây.” Mạnh Uyển liếc nhìn dòng người tấp nập trên đường núi, khẽ than: “Người người chen lấn như vậy cũng chẳng có gì thú vị, ta còn đang nghĩ có nên về sớm không.”

Nghe vậy, Trúc Linh liền không vui, ôm cánh tay nàng làm nũng: “Cô nương, đến cũng đã đến rồi mà, nô tỳ cũng muốn nhìn Hoàng hậu nương nương một lần.”

Vệ Kỳ nói: “Đường xuống núi đã bị chắn kín, trước sau gì cũng phải đi lên. Dịp này hiếm có, thừa hưởng một chút ân trạch hoàng gia vẫn hơn là đứng đây đợi.”

Mạnh Uyển không còn lý do để từ chối.

Có lẽ, nàng vốn dĩ không cần phải trốn tránh điều gì.

Oán ghét gặp gỡ, yêu thương ly biệt, mong cầu không được – đó đều là chuyện của kiếp trước.

Dù là Trịnh Quý phi, Thành vương, hay là… người đó, tất cả cũng đều đã thuộc về kiếp trước rồi.

Dù có thực sự chạm mặt, ai còn nhận ra ai đây?

Nàng ngước nhìn đỉnh núi phủ sương khói mờ ảo, khẽ nói: “Vậy thì đi xem thử thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play