Mạnh Uyển lại mơ thấy kiếp trước.

Dạo gần đây, nàng ngủ không yên, thường xuyên giật mình tỉnh giấc giữa đêm, đầu óc mơ hồ, chẳng thể phân biệt rõ những ký ức xa xôi kia với hiện thực trước mắt, rốt cuộc đâu là thật, đâu mới là hư ảo.

Sau khi Tạ Huyền Tích qua đời, dù Tạ Chiêu Minh vẫn canh cánh trong lòng chuyện Mạnh Uyển âm thầm ban chết cho hắn, nhưng khi ấy hắn ta vẫn còn chưa đủ thế lực, vẫn phải dựa vào Mạnh Uyển để củng cố vị thế trong triều, chỉ có thể nén giận, tiếp tục thỉnh cầu nàng ra mặt nhϊếp chính.

Thế là Mạnh Uyển thay thế Tạ Huyền Tích, trở thành nhân vật quyền lực nhất triều đình.
Tuy nhiên, khi mọi người tưởng rằng cuộc đấu đá giữa đảng Hoàng đế và phe Nhϊếp chính vương trước đây sẽ đổi hình thái mà tiếp tục dưới danh nghĩa của đảng Hoàng đế và đảng Thái hậu, thì Thái hậu Mạnh Uyển lại bất ngờ lâm trọng bệnh, một trận không gượng dậy nổi.

Dân gian đồn rằng đây là do đảng Hoàng đế ám hại, nhưng nhiều người tin rằng Mạnh Uyển là vì lao lực quá độ, đến khi trừ bỏ được mối họa lớn nhất thì tinh thần buông lỏng, thân thể cũng theo đó mà suy sụp.

Bước sang năm mới, sức khỏe của Mạnh Uyển xuống dốc trầm trọng, ngự y trong cung cũng đều bó tay. Tạ Chiêu Minh tìm khắp danh y thiên hạ mà chẳng có kết quả, đành phải chuẩn bị hậu sự cho Thái hậu.

Mùa xuân năm Tuyên Hòa thứ mười bảy, Thái hậu Mạnh thị băng hà tại Trùng Hoa cung. Thánh thượng đau đớn khôn nguôi, ngừng triều mười ngày, tự tay soạn thụy hiệu “Khang Hiển Nhân Ý Thánh Thái hậu”, tổ chức tang lễ xa hoa bậc nhất, có thể xem là vinh quang lúc sống, tiếc thương khi chết.
 Với kết cục này, Mạnh Uyển chẳng có gì để tiếc nuối cả.

Nàng đã dốc hết tâm trí của nửa đời người, thực sự đã quá mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi. Tốt nhất là có thể bước qua cầu Nại Hà, uống bát canh Mạnh Bà, quên sạch chuyện xưa, chẳng còn phiền não.

Nhưng chẳng biết là ông trời trêu đùa hay thương xót, vào khoảnh khắc dầu cạn đèn tắt, Mạnh Uyển lại mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã quay về năm Hi Khánh thứ hai mươi ba.

Năm ấy, nàng vừa tròn mười bảy.

Khi này, nàng vẫn chưa nhập cung, cũng chưa vướng vào vòng xoáy tranh đấu chốn nội đình. Phụ mẫu, huynh trưởng của nàng đều còn sống, bằng hữu vẫn an yên, chưa kết thù chuốc oán với bất kỳ ai, những biến cố thay đổi vận mệnh nàng vẫn chưa xảy ra.

Nàng có thể làm lại từ đầu.

Mạnh Uyển tựa người bên song cửa, đưa tay đón lấy cánh hoa hạnh bị gió lay rụng.
Trúc Linh đứng phía sau nàng hồi lâu, thấy nàng cứ nhìn ra ngoài cửa sổ không nhúc nhích, cuối cùng cũng nhịn không được mà khẽ bật cười: “Cô nương, đến giờ uống thuốc rồi.”

Mạnh Uyển hoàn hồn, quay đầu mỉm cười với Trúc Linh: “Đến từ lúc nào vậy? Đi đứng cũng chẳng có tiếng động gì hết.”

“Nô tỳ đã vào một lúc lâu rồi, chỉ là cô nương nghĩ ngợi quá chuyên tâm, nên không nhận ra thôi.” Trúc Linh đặt bát thuốc xuống, trêu ghẹo: “Sao dạo này cô nương cứ như mất hồn thế? Chẳng lẽ giả bệnh lâu quá, giờ nhập vai đến hóa ngốc luôn rồi?”

Mạnh Uyển cầm bát thuốc lên, đổ hết vào chậu cây, uể oải nói: “Có lẽ do bị nhốt trong phòng lâu quá, đầu óc có chút mụ mị.”

“Phải rồi, hôm nay nô tỳ tình cờ nghe lão gia và phu nhân nói chuyện trong sảnh, danh sách bồi học của Bình Gia công chúa đã được định, chắc sẽ không có gì thay đổi đâu.”
Nói đến đây, Trúc Linh cong mắt, cười đầy ẩn ý: “Như vậy thì bệnh của cô nương chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn.”

Bao ngày thấp thỏm cuối cùng cũng chờ được tin này, Mạnh Uyển không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến đời trước, Bình Gia công chúa đã hành hạ người bên cạnh như thế nào, nàng vẫn không nhịn được mà hỏi thêm: “Ngươi có biết lần này có ai được chọn không?”

“Cũng chỉ là tiểu thư con nhà Thượng thư hay Thị lang nào đó thôi, nô tỳ không chú ý lắm. Nếu cô nương muốn biết, nô tỳ sẽ đi hỏi thêm.”

Mạnh Uyển lắc đầu: “Không cần đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Trúc Linh hơi khựng lại, chân mày thoáng vẻ nghi hoặc, chậm rãi nói: “Nói ra cũng lạ, nô tỳ cứ tưởng làm bồi học cho công chúa hòa thân, tiểu thư nhà quan sẽ không mấy mặn mà. Ai dè lại có kẻ vì muốn được chọn mà ra sức đút lót Lễ bộ và nội cung. Hoàng thượng tức giận, giáng tội mấy vị quan viên và cung nhân liên quan, nghe nói cả thị nữ thân cận bên Hoàng hậu cũng bị vạ lây.”
 "Chọn chỉ là để làm bạn học, đâu phải làm của hồi môn, không cần theo công chúa xuất giá sang Bắc Nhâm. Vào cung chẳng qua cũng chỉ là nghe tiên sinh giảng bài, vừa có thể rạng danh gia tộc, lại có cơ hội tìm được mối nhân duyên tốt, đương nhiên sẽ có rất nhiều người vui vẻ muốn đi."

Trúc Linh khó hiểu nói: "Nô tỳ nhìn ra được, cô nương không phải thực sự chẳng để tâm như vẻ bề ngoài. Những năm qua, cô nương đã dốc lòng học tập thơ sách lễ nghi, năm ngoái lão gia cùng phu nhân còn đặc biệt mời Diễm sư phụ đến chỉ dạy bài vở cho cô nương, phần lớn cũng là vì lần tuyển chọn này. Nay một trận bệnh lại khiến mọi công sức trước đó đổ sông đổ bể, cô nương thực sự cam lòng sao?"

Không trách Trúc Linh không tin nàng thật sự vô tâm với việc được chọn, bởi vì Mạnh Uyển trước kia và hai chữ "nhàn nhã thoát tục" thực sự chẳng liên quan gì đến nhau.
Kiếp trước, Mạnh Uyển không muốn bị giam cầm trong chốn khuê phòng thâm sâu, vì thế nàng mới đặc biệt coi trọng cơ hội này, chuyện gì cũng phải làm xuất sắc nhất.

Nàng từng nghĩ rằng, sau khi vào cung sẽ có một thế giới rộng lớn hơn, tốt nhất có thể giống như cung nữ Phùng Liêu của Giải Ưu công chúa thời Tây Hán, cầm tiết phù đi sứ các nước, lập nên sự nghiệp hiển hách. Thế nhưng bao năm trôi qua, nàng chỉ học được cách tranh đấu quyền mưu, cuối cùng lại bị du͙© vọиɠ trói buộc, vĩnh viễn bị mắc kẹt trong đó.

Kiếp trước, nàng nắm trong tay quyền lực tối thượng, nhưng lại thấy nơi cao quá lạnh lẽo. Kiếp này, những thứ nàng muốn nắm giữ chẳng còn nhiều, chỉ cần người thân của nàng bình an vui vẻ là đủ.

Chờ đến khi tìm được thời cơ thích hợp, nàng sẽ tìm cách đặt vài chướng ngại nhỏ, để thuyết phục phụ thân từ quan về quê, tránh xa vòng xoáy tranh đấu quyền lực.
Còn về những người trong cung cấm tường đỏ ấy, tốt nhất cả đời này đừng có liên quan gì đến nhau.

Dĩ nhiên, Mạnh Uyển không thể nói những lời này cho Trúc Linh nghe, chỉ khẽ rũ mắt, hờ hững nói: "Những gì từng xem trọng chưa chắc bây giờ vẫn còn quan trọng, huống hồ đọc sách vốn không phải chỉ để mưu cầu danh lợi, có gì mà không cam lòng đâu chứ?"

Trúc Linh nghe nàng nói qua loa, nghi hoặc trong lòng chưa được xóa bỏ, đang định truy hỏi thêm, chợt trong đầu lóe lên một suy nghĩ, gương mặt lập tức nở nụ cười đầy mập mờ, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, người nói thật cho nô tỳ nghe đi, có phải cô nương đã có người trong lòng rồi không?"

Mạnh Uyển sững người, khiến Trúc Linh càng hiểu lầm.

"Chẳng lẽ là công tử nhà họ Vệ ạ?" Trúc Linh nhướng mày: “Nô tỳ nói mà, tháng trước vừa gặp ngài ấy một lần liền ngã bệnh, hóa ra là mắc bệnh tương tư."
 

"Đang nói nhảm gì thế." Mạnh Uyển nhíu mày.

Trúc Linh hoàn toàn không để ý đến vẻ bài xích của Mạnh Uyển, vẫn tự nhiên trêu chọc: "Hôm nay lão gia còn nhắc đến Vệ công tử với phu nhân, khen ngài ấy có tài văn chương xuất chúng, năm nay nhất định có thể đỗ đầu kỳ thi mùa xuân. Nếu cô nương thực sự thích ngài ấy, thì phải sớm đưa ra quyết định, nếu không đến lúc đó để người khác cướp mất chàng rể bảng vàng thì hối cũng không kịp đâu."

"Không có chuyện đó, ngươi đừng đoán bậy."

Mặc dù mạnh Uyển không chịu thừa nhận, nhưng Trúc Linh lại liên tưởng đến dáng vẻ thất thần của nàng mấy ngày nay, càng cảm thấy suy đoán của mình không sai, cười tủm tỉm bưng bát thuốc rời khỏi phòng.

Sau khi Trúc Linh rời đi, Mạnh Uyển khẽ thở dài một hơi.

Suýt nữa nàng đã quên, vẫn còn một nguyên do quan trọng khiến kiếp trước nàng nhất quyết phải vào cung, đó chính là nàng không muốn thuận theo ý phụ mẫu, tùy tiện gả cho một người mình không thích.
Nàng nhớ rõ, trong số các công tử thế gia, phụ mẫu nàng ưng ý nhất chính là tiểu công tử của Vệ gia, Vệ Kỳ. Vệ Kỳ nhỏ hơn nàng một tuổi, nhưng tính cách vô cùng trầm ổn, đối nhân xử thế ôn hòa khiêm tốn.

Hai nhà Mạnh - Vệ vốn là thế giao, thậm chí từ nhỏ còn từng hứa hẹn miệng một mối hôn nhân. Chỉ là Mạnh Uyển chưa từng có tình cảm nam nữ với Vệ Kỳ, sau khi vào cung làm nữ sử ở Thượng Cung Cục không lâu, nàng lại trở thành phi tần của Tạ Huyền Dực, thế nên cũng không còn ai nhắc đến mối hôn sự kia nữa.

Nếu kiếp này nàng không vào cung, e rằng khó mà tránh khỏi cuộc hôn nhân này.

Mạnh Uyển nhìn chậu hải đường héo úa trên giá hoa, thầm nghĩ có lẽ nên dưỡng bệnh thêm vài ngày nữa.

Không biết có phải do Trúc Linh đã nói gì trước mặt phụ mẫu nàng không, mà ngay trưa hôm sau, sau bữa ăn, Mạnh Thượng Hoài liền cho người gọi Mạnh Uyển đến thư phòng.
Mạnh Thượng Hoài đang vẽ tranh trên bàn, lúc Mạnh Uyển bước vào, ông vừa hạ xuống nét bút cuối cùng, ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười nhàn nhạt, ôn tồn nói: "Đến rồi à."

"Vừa uống thuốc xong, nên đến hơi muộn một chút."

Mạnh Thượng Hoài khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng vẻ lo lắng: "Nghe Trúc Linh nói con đã khá hơn, nhưng sao ta nhìn sắc mặt con vẫn nhợt nhạt như vậy thế?"

Mạnh Uyển giả vờ ngoan ngoãn, nhỏ nhẹ đáp: "Chỉ là dạo này ăn uống không ngon miệng, không đáng ngại đâu ạ, nghỉ ngơi thêm vài ngày là khỏi thôi."

“Yến tiên sinh cũng rất quan tâm con, dặn ta mấy lần rằng con cứ yên tâm tĩnh dưỡng, không cần bận lòng đến việc học. Vừa rồi ông ấy còn sai người mang tổ yến đến cho con. Đợi khi con khỏi bệnh, nhất định phải đích thân cảm tạ tiên sinh.”

 Mạnh Uyển có chút chột dạ, đáp: “Con nhớ rồi.”

Nghĩ đến việc mình đã bịa ra một lời nói dối lớn như vậy, còn khiến trưởng bối lo lắng, Mạnh Uyển không khỏi cảm thấy áy náy, giọng cũng nhỏ dần: “Lần này con bỏ lỡ kỳ tuyển chọn, phụ thân hẳn là rất thất vọng, phải không?”

“Ta gọi con tới chính là vì chuyện này đây.” Mạnh Thượng Hoài thở dài. “Từ nhỏ con đã thông minh hơn người, chí khí lại cao. Lần này vì bệnh mà không thể tham gia, không cần nói ta cũng biết trong lòng con không dễ chịu. Làm phụ thân, thương con còn không hết, sao có thể trách con được? Chỉ có thể nói, mỗi người có số mệnh riêng, có rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu.”

Mạnh Uyển khẽ gật đầu: “Con hiểu mà.”

“Từ sau khi ngã bệnh, tính cách của con đã trầm lặng hơn trước, nhưng lời nói lại ít đi. Mẫu thân con bảo đó là vì con đã trưởng thành, biết suy nghĩ chín chắn hơn. Nhưng ta lại thấy, có lẽ vì con quá thất vọng sau khi lỡ kỳ tuyển chọn.”
Mạnh Uyển chỉ im lặng lắng nghe, không giải thích gì thêm.

Mạnh Thượng Hoài tiếp tục khuyên nhủ: “Thực ra, Uyển Nhi, những gì con đã học trước nay, không nhất thiết phải vào nội đình mới có thể phát huy. Cổ nhân từng nói “tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, trong đó “tề gia” cũng là một môn học vấn. Chuyện mua sắm, quản lý sổ sách, quản thúc gia nhân, dạy dỗ hậu bối, quán xuyến mọi việc lớn nhỏ trong phủ, nào có kém cạnh việc triều chính là bao?”

Nghe đến đây, Mạnh Uyển đã lờ mờ hiểu ra hàm ý trong lời phụ thân, liền hỏi thẳng: “Có phải phụ thân định bàn chuyện hôn nhân cho con không?”

Mạnh Thượng Hoài không ngờ Mạnh Uyển lại hỏi trực tiếp như vậy, thoáng sững lại, nhưng rồi cũng dứt khoát nói thẳng: “Ta và mẫu thân con biết con luôn có chính kiến riêng, vốn không định gấp gáp gả con đi như vậy. Nhưng mối hôn sự này, thực sự không thể từ chối.”
Hiện giờ Mạnh Uyển không vào cung tuyển chọn, nếu nhà họ Vệ thực sự muốn dựa vào mấy câu nói bông đùa giữa trưởng bối hai nhà năm xưa để định thân, thì phụ mẫu nàng cũng khó mà nuốt lời.

Chỉ là nàng không hiểu, khoa cử sắp đến, nếu công tử nhà họ Vệ có thể đỗ tiến sĩ, hẳn sẽ có nhiều quan lại quyền quý muốn gả nữ nhi cho hắn, hà cớ gì phải vội vào lúc này?

Lẽ nào nhà họ Vệ sợ rằng Vệ Kỳ thi rớt, sau đó sẽ không còn mặt mũi tới cầu thân với nhà họ Mạnh nên mới muốn định hôn trước?

Không đúng, dường như cũng không hợp lý.

Lúc này nàng thực sự không muốn bận tâm đến ý đồ của nhà họ Vệ, chỉ muốn mau chóng đối phó với phụ thân.

May mắn thay, trước đó Trúc Linh đã lờ mờ nhắc đến chuyện này, giúp nàng có chút chuẩn bị tâm lý.

Mạnh Uyển cố ý tỏ ra yếu đuối, ngoan ngoãn nói: “Phụ thân, hiện giờ nữ nhi vẫn còn đang bị bệnh, chuyện này có thể hoãn lại một thời gian được không?”

Nàng nhớ kiếp trước sau khi Vệ Kỳ vào Hàn Lâm viện đã cưới cháu gái của Hoàng hậu Trịnh thị, cũng là biểu muội của Tạ Huyền Dực – Trịnh Diệu Ngôn. Có lẽ điều này có nghĩa là, sau khi có kết quả khoa cử, mối hôn sự này vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

“E rằng không được.” Mạnh Thượng Hoài kiên quyết từ chối, sắc mặt trầm trọng thở dài một hơi. “Đây là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, có lẽ thánh chỉ ban hôn sắp được đưa xuống rồi.”

“Ban hôn?” Mạnh Uyển kinh ngạc.

Hôn sự giữa nữ nhi nhà Lại bộ Thượng thư và nhi tử nhà đại lý tự Thiếu khanh lại khiến Hoàng thượng và Hoàng hậu đích thân ban hôn, trong đó tất nhiên có rất nhiều lợi hại sâu xa mà nàng chưa nhìn thấu.
“Nữ nhi, nếu xét về tiền đồ, mối hôn sự này cũng là một con đường tốt. Không chừng sau này…”

“Phụ thân, con hiểu ý của người.”

Mạnh Uyển biết phụ thân đang có ý an ủi mình, nhưng nàng thực sự không muốn nghe những lời dối lòng này nữa. Suy cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là thánh ý khó trái, đành phải thuận theo mà thôi.

May mà nàng đã sớm xem nhẹ chuyện tình cảm nam nữ, không còn mong chờ gì nữa. Có thể không gả cho người là tốt nhất, nếu buộc phải gả đi, vậy gả cho ai cũng không có gì khác biệt.

Huống hồ, theo hiểu biết của nàng về Vệ Kỳ ở kiếp trước, người này có phẩm hạnh đoan chính, không phải kẻ tranh giành quyền lợi. Sau này đường công danh của hắn không suôn sẻ, lại chìm đắm trong việc cầu tiên vấn đạo, quanh năm tu hành trong đạo quán, gần như không về nhà.
Thái hậu Trịnh thị từng nhiều lần khuyên nhủ nhưng hắn ta vẫn không đổi ý, cuối cùng đành để mặc hắn ta.

Gả cho hắn ta, ngược lại còn có thể an nhàn.

Mạnh Uyển vì thế mà khẽ gật đầu: “Con nghe theo sự sắp xếp của phụ mẫu.”Mạnh Thượng Hoài không ngờ chuyện này lại suôn sẻ đến vậy, những lời vừa rồi định dùng để an ủi Mạnh Uyển lúc này lại chẳng còn cần thiết nữa. Ông khẽ gật đầu, đang định dặn dò Mạnh Uyển thêm vài câu thì đúng lúc ấy, gia nhân ngoài cửa đã đến truyền báo: “Lão gia, cữu lão gia đã đến rồi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play