Cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, rốt cuộc cũng chẳng duy trì được bao lâu.
Đêm ấy, trời phủ đầy mây dày, từng luồng hơi ẩm trĩu nặng lan khắp không trung. Phía nam tuy chẳng lạnh lẽo như đất bắc, không đến mức tuyết phủ trắng trời, song nơi dịch quán vắng vẻ cũng chẳng có địa long sưởi ấm. Dù đắp thêm bao lớp chăn bông, khí lạnh vẫn len lỏi xuyên qua từng lớp vải, lạnh đến buốt cả da thịt.
Mạnh Uyển khoác một chiếc áo bông mỏng, nằm yên trong chăn. Giữa nàng và Tạ Huyền Tắc vẫn còn giữ một khoảng cách dè dặt. Nhưng chẳng rõ vì sao, hàn ý từng đợt từng đợt dâng lên từ gót chân, nhanh chóng lan khắp thân thể, tựa hồ như giá rét sắp đông cứng cả cõi lòng.
Nàng co người, cuộn tròn trong chăn, vẫn không thể chống lại khí lạnh len lỏi vào da thịt. Chẳng mấy chốc, một tiếng hắt hơi nhẹ vang lên.
Từ sau khi vào giấc, hai người đều quay lưng về phía nhau. Tối nay nghe tiếng nàng động, Tạ Huyền Tắc trở mình, theo ánh trăng mờ mờ mà nhìn sang, bắt gặp Mạnh Uyển mũi đỏ ửng, sắc mặt nhợt nhạt. Lòng hắn bỗng thấy mềm đi mấy phần, khẽ thở dài, nhẹ giọng hỏi:
“Lạnh đến phát run rồi ư?”
Mạnh Uyển lại ho khan mấy tiếng, hồi lâu mới cất giọng khàn khàn đáp:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT