Lều tạm ven núi, ánh tà dương rọi qua khe vải, nhuộm khắp không gian một tầng sắc vàng ấm áp.
Tạ Huyền Tắc khẽ ôm lấy Mạnh Uyển, nhẹ nhàng đặt nàng xuống ghế, không nói không rằng liền muốn tháo hài vớ của nàng ra. Hắn cúi đầu suốt, chẳng nhìn nàng lấy một cái, vậy mà trong lòng Mạnh Uyển vẫn dấy lên một tia e ngại. Khi bàn tay ấm áp của chàng khẽ chạm đến cổ chân nàng, nàng liền theo bản năng rụt chân về.
“Làm sao thế?” Tạ Huyền Tắc ngẩng lên, ánh mắt có phần bất mãn.
“Không sao cả,” Mạnh Uyển kéo vạt áo phủ xuống, che khuất đôi chân ngọc ngà, dịu giọng nói, “Thiếp không sao, chỉ là có hơi yếu, không đến nỗi phải làm phiền chàng.”
Lời từ chối ấy tuy nhẹ nhàng, song cũng rất rõ ràng. Tạ Huyền Tắc vốn không phải người hay cưỡng ép, song Mạnh Uyển vừa thử đứng dậy, chân liền đau đến run rẩy khó giữ thân mình.
Chẳng buồn nhiều lời, Tạ Huyền Tắc liền kéo nàng trở lại, đặt nàng dựa sát vào lòng mình, không cho phản kháng, tự tay tháo hài vớ nàng xuống.
Chỉ thấy trên gan bàn chân nàng đầy những vết phồng rộp lớn nhỏ, hằn đỏ một vùng. Gần tháng trời theo chân chàng vượt núi băng rừng, những vết thương ấy tích tụ dần, đến nay đã sưng lên thấy rõ. Nàng sợ chọc vỡ, càng thêm đau, đành lót vải mềm vào vớ, cắn răng mà chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play