Cô nghi ngờ mình nhìn nhầm, sau khi xác nhận lại nhiều lần mới chấp nhận sự thật trước mắt, thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không nhiều, nhưng dù sao cũng là một khoản thu nhập.
Sau khi rút tiền, việc đầu tiên cô làm là chuyển cho Trần Mộng Dao, không giữ lại cho mình một xu nào. Hàng ngày cô tiếp tục vẽ tranh trong phòng vẽ. Đơn hàng đó đã cho cô hy vọng, dù sao cũng tốt hơn là ở nhà ngồi không.
Thấy cô vẽ tranh chăm chỉ như vậy, Má Lưu dứt khoát không gọi cô xuống lầu ăn cơm nữa, mà mang thẳng đến phòng vẽ cho cô. Dù sao thì Mục Đình Sâm cũng thường không có ở nhà, thỉnh thoảng về cũng chỉ lấy vài thứ rồi đi, không ai để ý đến quy tắc.
Khi Má Lưu hào hứng bưng đĩa cá diêu hồng hấp đến trước mặt Ôn Ngôn, cô còn chưa kịp nhìn thấy con cá trông như thế nào, đã vội vàng bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Sau một hồi nôn khan, chân cô mềm nhũn. Đứng dậy, cô lại bị vẻ mặt ấm ức của Má Lưu làm cho giật mình: "Không phải... con không phải chê đồ ăn má chuẩn bị không ngon, mà là thấy nó tanh quá. Con trước giờ không thích đồ có mùi tanh."
Má Lưu có chút nghi hoặc: "Cá diêu hồng xử lý kỹ lắm, không có mùi tanh đâu, sao mũi con lại thính thế?"
Ôn Ngôn cũng không hiểu tại sao mình lại có phản ứng mạnh như vậy: "Không sao đâu ạ, con không ăn cá nữa, cứ làm chút rau xanh là được rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT