Cô mỉm cười: "Cô đang tăng ca, tôi sẽ không giữ cô lại ngồi thêm nữa. Cô giúp tôi hỏi David một tiếng, xem chức vụ của cậu ta có phải rất nhàn rỗi không, đến cả việc đưa tài liệu quan trọng như thế này cũng phải để một thực tập sinh như cô làm, đây không phải là bắt nạt người mới sao?"
Vẻ mặt Nhứ Như Linh hơi cứng lại, cô ta ít nhiều cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Ôn Ngôn: "À... không sao ạ, có công mài sắt có ngày nên kim, tôi không sợ vất vả, cũng không cảm thấy bị bắt nạt."
Câu trả lời này vừa khéo léo vừa không có kẽ hở, rất trôi chảy. Ôn Ngôn trong lòng đã hiểu, tuy Nhứ Như Linh mới vào nghề nhưng không phải là một cô nàng ngốc nghếch ngọt ngào chẳng biết gì.
Đợi Nhứ Như Linh rời đi, cô nhìn màn mưa ngoài cửa sổ một lúc lâu rồi mới ôm Tiểu Đoàn Tử lên lầu. Vào thư phòng, cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng. Dù rất nhạt nhưng đối với người không hút thuốc thì rất dễ nhận ra.
Cô đi tới bên cửa sổ, kéo tấm rèm đang đóng kín ra, rồi mở hé cửa sổ: "Anh định cứ ủ rũ như vậy đến bao giờ? Em biết, Lâm Táp mất đi ai cũng rất đau lòng... Thôi, không nói chuyện này nữa, anh hút ít thuốc thôi, khó khăn lắm mới cai được, thứ đó không tốt cho sức khỏe đâu."
Mục Đình Sâm tựa lưng vào ghế, hít một hơi: "Chỉ hút vài điếu thôi... Em bế Tiểu Đoàn Tử ra ngoài đi, không khí ở đây không tốt. Lát nữa anh về phòng ngủ, buồn ngủ rồi, không ăn tối đâu, em tự ăn đi."
Ôn Ngôn đột nhiên cảm thấy bất lực, một cảm giác không biết từ đâu ập đến. Cô muốn chia sẻ những chuyện vặt vãnh với anh như thường lệ, muốn cùng anh nói về chuyện Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh sắp kết hôn. Nhưng đối diện với dáng vẻ sa sút của anh, tất cả mọi thứ đều trở nên thừa thãi, không, phải nói là từng từ, từng câu, đều thừa thãi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT