Diệp Quân Tước không trả lời nữa, cô đeo tai nghe vào, nhắm mắt lại trong tiếng nhạc nhẹ nhàng. Hơn một tháng nay, đêm nào cô cũng phải nghe nhạc mới ngủ được, là loại nhạc chuyên giúp ngủ ngon, nếu không sẽ không ngủ được. Mất ngủ và hay mơ khiến cô nghi ngờ mình sắp bước vào thời kỳ mãn kinh sớm.
Tại Mục Trạch, Ôn Ngôn đau đầu nhức óc vì tiếng khóc của Tiểu Đoàn Tử. Đứa bé gần đây cứ khóc ngằn ngặt, dỗ thế nào cũng không nín, cứ đến tối là lại như vậy. Đã đưa đi bệnh viện kiểm tra, mọi thứ đều bình thường.
Thông thường, trẻ sơ sinh bị đau bụng co thắt và các cảm giác khó chịu khác đều xảy ra trong ba tháng đầu. Tiểu Đoàn Tử đã sắp tròn ba tháng, chỉ còn vài ngày nữa, cũng không có triệu chứng đau bụng co thắt, ăn uống, đi vệ sinh đều bình thường, điều này càng khiến cô bất lực.
Mục Đình Sâm ngồi bên cạnh, ánh mắt đờ đẫn, rõ ràng cũng bị tiếng ồn làm cho đau đầu. Điều này khiến bà mẹ trẻ Ôn Ngôn càng thêm bối rối: "Làm sao bây giờ? Tiểu Đoàn Tử cũng không cho má Lưu bế, em bế mà nó còn khóc thế này, rốt cuộc nó muốn gì đây?"
Mục Đình Sâm đau đầu day trán: "Em đưa nó cho tôi đi, tôi bế nó ra sân đi dạo..."
Cô thực sự hết cách, đành còn nước còn tát. Mặc dù Mục Đình Sâm cũng không phải người giỏi chăm con, nhưng cô đã quá mệt mỏi, có thể yên tĩnh một chút cũng tốt.
Trong hơn một tháng qua, cô đã chủ động tạm gác lại ý định đi làm, vì tiếng khóc của Tiểu Đoàn Tử ngày càng nghiêm trọng, cô nhận ra mình không còn sức lực để đi làm nữa. Nếu ngay cả đứa con mình đánh đổi cả tính mạng để sinh ra cũng không chăm sóc tốt, cô cũng không cần phải theo đuổi ước mơ nữa. Cuộc đời quả thật không có gì là thuận buồm xuôi gió.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT