Về phòng, Trần Mộng Dao nhắn tin cho Ôn Ngôn: "Vừa nãy mẹ của Kính Thiếu Khanh đến nhà tớ, vẫn là màn tiếp tế quen thuộc, tiện thể sắp xếp cho tớ vào làm ở chi nhánh công ty nhà bác ấy, là chi nhánh ở khu Giang Nam phía nam thành phố, cách đây khá xa, có lẽ tớ sẽ không về đây thường xuyên được nữa, đi lại cũng mất mấy tiếng. Nếu không có gì thay đổi, vài ngày nữa là tớ đi làm rồi. Tớ vốn không muốn đi, nhưng bác ấy thật sự đối xử rất tốt với tớ, tớ không nỡ từ chối, cũng không biết từ chối thế nào."
Ôn Ngôn nhanh chóng trả lời: "Nếu không từ chối được thì cứ thuận theo tự nhiên thôi. Đây là mối quan hệ giữa cậu và mẹ anh ấy, không liên quan đến anh ấy, đừng nghĩ nhiều. Sau khi sang đó cậu hãy làm việc cho tốt, dùng thực lực chứng minh bản thân, đừng làm mẹ anh ấy thất vọng. Tiện thể nói luôn, sau khi cậu nghỉ việc ở chỗ Lâm Táp, An Nhã cũng nghỉ rồi, nhưng vẫn ở lại căn hộ cũ không chuyển đi, cũng không ra ngoài tìm việc. Tớ thấy lạ lắm, cô ta không đi làm thì lấy gì để sống."
Thấy tin nhắn của Ôn Ngôn, tâm trạng Trần Mộng Dao lập tức tụt dốc không phanh. Hễ liên quan đến An Nhã là lòng cô lại thấy khó chịu: "Đừng nhắc đến chuyện của cô ta với tớ nữa, cô ta thế nào cũng không liên quan đến tớ. Dù cô ta có chết, tớ cũng sẽ không thèm nhìn lấy một cái."
Dù bề ngoài trả lời như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn có chút nghi ngờ, giống như Ôn Ngôn. An Nhã bây giờ lấy gì để sống? Với chút tiền tiết kiệm ít ỏi, không đủ để ngồi ăn núi lở mấy tháng, mà đã hơn một tháng rồi... Chẳng lẽ... sau lưng có người nuôi An Nhã? Người đó, là Kính Thiếu Khanh sao?
Nghĩ đến đây, cô bất giác nghiến chặt răng. Cô không muốn biết, không muốn biết bất cứ điều gì về họ, điều đó chỉ làm lòng cô thêm rối bời! Nhưng cô lại không thể kiểm soát được bản thân...
Hơn mười phút trôi qua không thấy Ôn Ngôn trả lời, cô không nhịn được nhắn tin hỏi: "Cậu có biết tình hình bên đó thế nào không? Có phải cô ta và Kính Thiếu Khanh đang qua lại với nhau không? Kính Thiếu Khanh đang nuôi cô ta à? Vậy thì thật phải chúc mừng cô ta, cuối cùng cũng một bước lên mây rồi. Theo Kính Thiếu Khanh, cả đời này cô ta không cần lo ăn mặc nữa, sau này còn có thể vênh váo trước mặt tớ."
Khoảng năm phút sau, Ôn Ngôn mới trả lời: "Tớ vừa mới thay tã cho Tiểu Đoàn Tử, cậu đừng vội, không phải như cậu nghĩ đâu. Kính Thiếu Khanh hoàn toàn không qua lại với cô ta, những chuyện này đều là tớ nhờ Mục Đình Sâm dò hỏi giúp. Cho nên tớ mới thắc mắc, cô ta không đi làm thì lấy gì mà sống? Thôi thôi, tớ chỉ tiện miệng nhắc vài câu, đừng phản ứng thái quá như vậy. Cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị đi làm ở phía nam thành phố đi nhé. Tớ phải dỗ con ngủ đây, ngủ ngon."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT