Trần Mộng Dao cố ý gọi một ly cà phê đắng nhất, lại còn không cho đường. Nhấp một ngụm xong, cả người cô suýt nữa thì quỵ xuống: "Uầy... đắng quá..."
Ôn Ngôn bị cô chọc cười: "Uống không quen đắng thì đừng ép mình làm gì. Cậu định thế nào đây?"
Trần Mộng Dao mờ mịt lắc đầu: "Tớ không biết. Nếu tớ đi tìm anh ấy, tức là đồng ý làm hòa. Nếu không đi, e là sau này sẽ chẳng còn liên quan gì nữa. Tớ đang ở giai đoạn không thể mất anh ấy, mà cũng chẳng thể có được anh ấy, rất mâu thuẫn phải không? Cậu có thấy tớ bị thần kinh không? Tớ cũng thấy vậy đấy. À mà, con trai cậu đâu? Cậu ra ngoài một mình, bỏ nó ở nhà à?"
Ôn Ngôn có chút đắc ý: "Không, tớ mang con đi cùng, để nó ở chỗ Mục Đình Sâm rồi. Giờ này chắc anh ta đang bế con họp đấy. Tớ muốn đi làm lại, anh ta không chịu, tớ phải phản kháng đến cùng chứ."
Trần Mộng Dao cười cười, rồi nhanh chóng quay lại vẻ mặt khổ sở: "Tớ sắp phát điên rồi... Sắp bị chính mình bức cho điên rồi."
Ôn Ngôn suy nghĩ một lát rồi nói: "Tớ thấy cậu không cần phải tự dày vò mình như vậy. Dày vò bản thân cũng là đang dày vò Kính Thiếu Khanh. Cậu cứ suy nghĩ cho kỹ đi, chỉ cần còn muốn ở bên nhau thì đừng tiếp tục thế này nữa. Bỏ lỡ anh ấy, cậu sẽ hối hận cả đời. Tớ thật lòng hy vọng cậu và anh ấy có thể ở bên nhau, đây là suy nghĩ thật tâm của tớ."
Trần Mộng Dao dùng thìa khuấy ly cà phê, không biết đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau cô mới nói: "Tớ sợ ở bên nhau rồi sẽ có lúc sụp đổ, sợ sau này mình sẽ biến thành loại phụ nữ đa nghi, lúc nào cũng lo anh ấy ngoại tình, lúc nào cũng tự ti. Anh ấy đã làm quá tốt, đến mức tớ sợ sau này đột nhiên anh ấy không còn tốt nữa, tớ sẽ không chịu nổi. Tớ cũng không biết mình đang vướng mắc cái gì, cứ coi như tớ bị bệnh đi, tớ bị bệnh thật rồi, tớ chỉ muốn tự tát mình hai cái."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play