Khóe miệng Mục Đình Sâm co giật. Anh đã mong chờ biết bao đến lúc có thể thoải mái ngủ cùng cô, anh không muốn sau này phải một mình lẻ bóng. Nhưng anh cũng thật sự không muốn cô phải ra ngoài bôn ba.
Anh không phải là người gia trưởng, cổ hủ, chỉ đơn giản là không muốn người phụ nữ của mình phải vất vả, và... bên ngoài "sói" nhiều, anh không yên tâm.
Ôn Ngôn đương nhiên không biết những toan tính trong lòng anh, cô chỉ mong chờ câu trả lời vào ngày mai. Câu trả lời mà cô nghĩ đến chính là anh sẽ chiều theo ý cô, để cô đi làm.
Ngày hôm sau cô tỉnh dậy, đã gần mười một giờ. Mục Đình Sâm dĩ nhiên đã đến công ty từ sớm. Cô có chút phát điên, vớ lấy cái gối của anh mà đấm túi bụi, như thể đang đánh chính anh vậy. Chưa kịp hả giận, má Lưu đã bế Tiểu Đoàn Tử đẩy cửa phòng ngủ vào:
"Ngôn Ngôn, dậy chưa con? Tiểu thiếu gia đang khóc quấy, chắc là nhớ con rồi."
Nhìn thấy con, cơn giận của cô lập tức tan biến, trái tim mềm nhũn ra. Đặc biệt là khi Tiểu Đoàn Tử đang khóc rưng rức, cô tự trách vô cùng, không nên dậy muộn như vậy:
"Mang bé qua đây đi má, con cho nó bú. Mục Đình Sâm đi lúc mấy giờ ạ? Trước khi đi anh ấy có nói gì không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT