Mục Đình Sâm đột nhiên im lặng, một lúc sau mới lên tiếng:
"Không cần phải nói nữa. Chuyện này chỉ có Thiếu Khanh biết, vốn dĩ anh cũng không định nhắc đến với bà, nhưng anh nghĩ, về cái chết của con trai bà, anh không có tư cách giấu giếm. Đừng hỏi nữa, Ngôn Ngôn... Có những chuyện quá ghê tởm, anh không muốn em cũng phải biết."
Kết quả này Ôn Ngôn không hề ngạc nhiên, cô sớm đã đoán anh sẽ không nói cho cô biết, chỉ hỏi:
"Kể cả khi em đồng ý quay về bên cạnh anh, anh có nghĩ chúng ta thật sự có thể đi cùng nhau đến cuối con đường không? Dù đã có con, khoảng cách giữa chúng ta... vẫn quá xa, có những thứ không thể nào vượt qua được."
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn cô chăm chú nói:
"Anh đã phải cố gắng hết sức để đưa em về bên cạnh, sao lại có thể không đi tiếp được? Em muốn yêu thì yêu, muốn hận thì hận, anh đều chấp nhận. Mọi chuyện khác cứ giao cho anh, anh sẽ làm thật tốt. Anh yêu em, và anh không tin em không có một chút tình cảm nào với anh."
Giờ phút này, từ trong con ngươi anh, cô thấy được hình ảnh phản chiếu của chính mình, cũng thấy được những tia sáng lấp lánh. Người ta nói khi thích một người, trong mắt sẽ có ánh sáng, là thật. Tình cảm anh dành cho cô, hóa ra đã kéo dài như vậy, đã đi qua không biết bao nhiêu mùa, chỉ là bây giờ cô mới biết mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play