Ôn Ngôn nghe ra được ý tứ ngầm trong lời nói của Ôn Chí Linh, càng thêm khinh bỉ. Chẳng phải là muốn đưa bà nội về để tiện bề moi tiền hay sao? Cô đâu có ngốc. Huống hồ, Trần Hàm chỉ có cô mới được quyền mắng, người đàn bà trước mặt này không có tư cách. Cô lặng lẽ rút tay ra:
"Mẹ tôi đã liên lạc với tôi, tôi biết bà ấy ở đâu, tôi cũng không thiếu người nhà mẹ đẻ, không phiền cô phải lo. Bà nội chắc sẽ không muốn về với cô đâu, không tin thì cô cứ tự hỏi bà xem."
Ôn Chí Linh cảm nhận được Ôn Ngôn không phải dạng dễ bắt nạt, đành phải quay sang dụ dỗ bà nội:
"Mẹ, mẹ không thể dạy con cháu nó hận con được. Con có không tốt thế nào đi nữa cũng là con gái của mẹ mà, mẹ cứ về với con đi..."
Bà nội phiền không chịu nổi:
"Đừng có lật mặt như chong chóng thế, tao già rồi, không có hơi sức đâu mà đối phó. Tao sẽ không về đâu, ở Mục Trạch sướng thế này, về với mày để chịu cái nhìn khinh khỉnh à? Đi đi, đi mau lên, cơm của Mục Gia mày không có tư cách ăn đâu!"
Quản gia Lâm thấy cũng đã đến lúc, cũng không muốn người lạ làm phiền Ôn Ngôn dưỡng thai, bèn tiến lên nắm lấy cánh tay Ôn Chí Linh:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT