Trần Mộng Dao lúc đầu không hiểu anh nói gì, đến khi ngẫm lại, trong lòng cô có chút vui mừng. Anh đang nói tốt cho Kính Thành Húc sao? Sợ cô hiểu lầm, đây là một dấu hiệu tốt:
"Em biết, ba anh chỉ là không hay cười, cũng không hay nói chuyện, trông hơi nghiêm túc thôi. Lúc đó là do em tự suy diễn, trước đây từng sống những ngày không có tiền, em biết kiếm tiền không dễ, nên thấy không cần thiết phải thuê giúp việc. Lúc ba anh nói nhà mình không thiếu tiền, phản ứng đầu tiên của em là tự ti, dù sao khoảng cách giữa em và anh cũng khá lớn. Em đã rất cố gắng, cố gắng để xứng với anh. Không sao đâu, ba anh không có ác ý, em sẽ không để bụng, là do em tự nghĩ thôi."
Kính Thiếu Khanh nhếch môi cười:
"Em đã rất tốt rồi, không có gì là không xứng với anh cả."
Vừa dứt lời, điện thoại anh có tin nhắn đến. Vì đang kết nối bluetooth với xe, âm thanh rất lớn, Trần Mộng Dao cũng nghe rất rõ.
Thấy cô như một đứa trẻ tò mò, vừa nghi ngờ vừa có chút phấn khích như thể đang "bắt gian", anh bất đắc dĩ nói:
"Em xem giúp anh đi, anh đang lái xe không tiện."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT