Về nhà tắm rửa, Ôn Ngôn nhìn chiếc bàn chải đánh răng mới xuất hiện trong cốc trên bồn rửa mặt, có chút ngẩn người. Đó là chiếc bàn chải Mục Đình Sâm đã dùng. Suy đi tính lại, cô không vứt nó đi, dù sao để ở đó cũng không vướng víu. Cô không muốn thừa nhận rằng tiềm thức của mình cảm thấy anh chắc chắn sẽ thỉnh thoảng ở lại, nên mới giữ lại chiếc bàn chải...
Tắm xong bước ra, cô kiểm tra điện thoại thì thấy có cuộc gọi từ một số lạ. Nếu chỉ gọi một lần, có thể là cuộc gọi làm phiền, nhưng số này đã gọi đến bảy lần, lúc ở trong phòng tắm cô không nghe thấy.
Với tâm trạng nghi hoặc, cô gọi lại. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng đàn ông trung niên hơi quen thuộc vang lên:
"Cô Ôn, sao bây giờ cô mới nghe máy? Tôi là bảo vệ của khu chung cư. Có người tìm cô, nói là người nhà của cô, tôi không dám tùy tiện cho vào nên muốn liên lạc hỏi cô thử. Là một người phụ nữ trung niên và một bà cụ ngồi xe lăn."
Người phụ nữ trung niên và bà cụ ngồi xe lăn? Ôn Ngôn càng thêm nghi hoặc. Giọng nói ở đầu dây bên kia đúng là của bác bảo vệ ở cổng, còn làm thế nào họ có được số điện thoại của cô thì cô không rõ.
Đã hơn mười năm cô không nghe thấy hai chữ "người nhà". Kể từ khi ba mất, cô đã trở thành trẻ mồ côi, được Mục Đình Sâm nhận nuôi, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện hai người?
Thay quần áo xong, cô xuống cổng khu chung cư để xem. Vừa thấy cô, bác bảo vệ đã mừng như thấy cứu tinh, vội chạy đến:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT