Trần Mộng Dao nghĩ lại cũng thấy không thể nào cứ lặng lẽ đính hôn được. Dù sao Kính gia cũng là gia đình danh giá, Kính Thiếu Khanh cũng còn cha còn mẹ. Nếu cha mẹ Mục Đình Sâm còn sống, hồi trước cũng không thể nào kết hôn một cách lặng lẽ như vậy. Giới nhà giàu quan trọng nhất là thể diện, cô không thể ích kỷ như thế:
"Được rồi... xin lỗi anh, lúc nãy em không nghĩ đến, anh muốn làm thế nào thì làm đi. Ăn cơm xong em phải về, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm. Em không giống anh, anh đi làm muốn ngủ lúc nào thì ngủ, còn em thì bận tối mắt tối mũi, haiz..."
Kính Thiếu Khanh có chút oán giận:
"Còn định bảo em dọn đến ở chung với anh... xem ra bây giờ không thể thương lượng được nữa rồi? Đối với em, anh là hòn đá cản đường à? Em ở chỗ anh cũng đâu phải không đi làm được, buổi sáng anh còn có thể lái xe đưa em đi..."
Trần Mộng Dao lườm anh một cái:
"Nếu buổi tối anh có thể để em ngủ yên thì chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng anh lại không chịu yên phận, xong việc thì đã quá nửa đêm, ai mà chịu nổi? Đợi công việc của em ổn định rồi nói sau. Lúc đó chúng ta chắc cũng đã đính hôn rồi, danh chính ngôn thuận dọn đến ở, cũng không bị người ta nói ra nói vào. Cứ quyết định vậy đi."
Ăn cơm xong, Kính Thiếu Khanh lái xe đưa Trần Mộng Dao về. Đến dưới lầu, mặt anh vẫn còn sa sầm, trông có vẻ không vui. Trần Mộng Dao thấy vậy liền chủ động ôm cổ anh, hôn một cách mãnh liệt, cuối cùng vỗ vỗ lên má anh, ra vẻ trêu chọc:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT