Thấy anh không nói gì, Ôn Ngôn đỏ hoe mắt gặng hỏi:
"Tại sao không nói gì? ! Anh đang nói dối đúng không? Anh lừa tôi! Rốt cuộc Thang Viên chết như thế nào? ! Nó mất rồi, anh không thể nói thật với tôi sao? !"
Mục Đình Sâm dụi tắt điếu thuốc, ngước mắt nhìn cô:
"Tôi không lừa em. Ngay sau khi em xuống xe, chú Lâm gọi điện báo cho tôi. Nếu không tin em có thể gọi về hỏi, tôi cũng không cần phải lừa em. Chuyện này tôi có chỗ không đúng, là tôi đã chăm sóc nó không đủ chu đáo."
Ôn Ngôn dựa vào tường, nước mắt lã chã rơi, giống như một cô bé đánh mất món đồ yêu quý, chỉ có khóc lóc mới vơi đi nỗi buồn:
"Ngay từ đầu anh đã không thích nó, anh ghét nó chết đi được, lại còn không cho tôi mang nó đi, là lỗi của anh! Tại sao thứ gì tôi thích anh cũng đều tước đoạt? Nó chỉ là một con mèo thôi, đối với anh nó là một con mèo đáng ghét, nhưng đối với tôi thì khác, nó rất quan trọng!"
Cô không để ý rằng Mục Đình Sâm, người đã rất lâu không hút thuốc trước mặt cô, vừa vào cửa đã châm ngay một điếu. Cô luôn cho rằng anh chưa bao giờ thích Thang Viên, nên cũng không nhận ra hành động châm thuốc của anh là vì trong lòng đang phiền muộn, khó chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play