Đến lúc thu xếp ổn thỏa cho Lâm Táp ở bệnh viện thì đã hơn chín giờ tối. Sau khi truyền nước, cơn đau dạ dày đã giảm đi phần nào, nhưng cả người anh vẫn trông uể oải.
Tình huống này trước đây Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh đã chứng kiến không chỉ một lần, nên vẫn còn tâm trạng để nói đùa:
"Cậu không phải đến tìm chúng tôi ăn cơm, mà là đến để ăn vạ đúng không?"
Sắc mặt Lâm Táp trắng bệch, nụ cười cũng chẳng có chút sức sống:
"Tôi cũng muốn ăn vạ lắm, cậu cho tôi mấy triệu không? Thôi được rồi, tôi không sao, chắc phải nằm viện mấy ngày, các cậu cứ giúp thu xếp, tìm một người trông nom là được, tiền tôi tự trả, tôi không ăn vạ đâu~ "
Nói đến việc tìm người, Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao cùng lúc nghĩ đến một người, họ nhìn nhau, lòng ngầm hiểu lẫn nhau. Ôn Ngôn đề nghị:
"Trong tiệm tôi có một cô bé rất chăm chỉ, cũng có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, có muốn giới thiệu cho cậu không? Cứ coi như hộ lý bình thường thôi, con gái cũng cẩn thận hơn, chắc không bất tiện đâu nhỉ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT