Ôn Ngôn nói tiếp:
"Ngày sa thải, chúng tôi đã thanh toán đủ tiền lương cho cô ta, không tính tiền bánh ngọt và đồ uống cô ta ăn ở tiệm mỗi ngày, chỉ trừ một chút tiền vì cô ta đi muộn. Cô ta rất bất mãn, làm ầm ĩ một trận rồi mới chịu đi. Từ hôm đó, cô ta ngày nào cũng xúi giục bạn bè đặt bánh của tiệm chúng tôi, đặt xong là cho đánh giá xấu. Đồ của tiệm chúng tôi chưa bao giờ bị ai chê có vấn đề, càng không có chuyện bẩn thỉu, đó là cô ta vu khống.
Sau đó, có một lần họ đặt hàng và chính tôi là người đi giao. Cũng không có chuyện tôi đe dọa, cảnh cáo cô ta như cô ta nói. Tôi chỉ chặn tài khoản của cô ta và bạn bè để ngăn họ tiếp tục đặt hàng và để lại đánh giá xấu, đồng thời nói rằng tôi đã ghi âm lại bằng chứng, nhưng thực tế thì không. Tôi vốn tưởng cô ta sẽ dừng lại, không ngờ lại leo thang đến mức phun sơn lên cửa tiệm. Cánh cửa đó lúc lắp chúng tôi đã tốn hơn mười nghìn tệ, tôi yêu cầu bồi thường. Nếu cô ta còn tiếp tục vu khống tiệm chúng tôi không sạch sẽ và có vấn đề về nguyên liệu, tôi sẽ khởi kiện."
Sau khi ghi xong lời khai, viên cảnh sát nhìn sang Bạch Tiểu Khả:
"Cô còn gì để nói không? Những gì người ta nói có đúng không? Có cần tôi gọi bạn bè của cô đến để hỏi không?"
Bạch Tiểu Khả hoảng hốt. Kể từ lần Ôn Ngôn đến tận nhà, đám bạn của cô ta đã không còn chịu giúp cô ta trả thù nữa. Chuyện phun sơn cũng là do một mình cô ta làm. Nếu bây giờ gọi cả đám bạn đến đồn cảnh sát, vì để tự bảo vệ mình, chắc chắn họ sẽ bán đứng cô ta không thương tiếc.
Sau một hồi suy nghĩ và đấu tranh nội tâm, cô ta gật đầu:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play