Đến thành phố mới, Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao mất nửa ngày để tìm chỗ ở, lại mất thêm nửa ngày để bài trí cho căn nhà nhỏ. Lúc cả hai mệt lử nằm trên chiếc giường vừa trải xong, trên mặt là nụ cười mãn nguyện. Ôn Ngôn quay đầu nhìn Trần Mộng Dao, hỏi:
"Cậu bỏ mẹ cậu lại một mình thật sự yên tâm à?"
Trần Mộng Dao nghĩ một lát rồi nói:
"Cũng hơi lo, nhưng thường xuyên liên lạc thì chắc không sao. Lần này chúng ta chạy đủ xa, lại còn tìm một thành phố không lớn không nhỏ, mẹ tớ chắc chắn không có hơi sức đâu mà đến thăm tớ. Tớ bảo với bà là tớ đến đây làm ăn, muốn tự mình lăn lộn một phen, bà cũng lười quản tớ. Ngược lại là cậu, tớ thấy Mục Đình Sâm có khi nào cho người theo dõi cậu không?"
Nói đến đây, Ôn Ngôn lại cảm thấy có khả năng, bởi vì lúc Mục Đình Sâm để cô đi, anh đã tỏ ra quá bình tĩnh. Có lẽ ngay từ đầu anh đã không định thật sự để cô đi, giống như anh đã từng nói, cứ để cô ra ngoài tự do một năm nửa năm...
Cô không muốn nghĩ sâu hơn:
"Tùy anh ta thôi, cho dù thật sự có người theo dõi, tớ cũng sẽ vờ như không biết. Ngày mai chúng ta bắt đầu tìm chỗ học làm đồ ngọt và pha chế, đồng thời phải tìm mặt bằng ở vị trí phù hợp. Tớ không có nhiều tiền, Dao Dao, giai đoạn đầu cậu ứng trước nhé, sau này tớ sẽ bù lại dần dần."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play