Đến trưa, Trần Mộng Dao gọi cho cô: "Tiểu Ngôn, hôm nay tớ một mình, trưa nay cùng ăn cơm nhé? Tớ đang ở ngay cổng công ty cậu."

Ôn Ngôn tiện tay cầm túi xách đi ra ngoài: "Tớ xuống ngay đây."

Hai người gặp nhau ở dưới lầu, hôm nay Trần Mộng Dao trông có vẻ không ổn, Ôn Ngôn hỏi: "Sao vậy Dao Dao? Có tâm sự à?"

Trần Mộng Dao gượng cười, phủi mạnh những bông tuyết trên áo khoác: "Tìm chỗ ăn cơm trước đã, lạnh chết bà rồi!"

Trần Mộng Dao chọn một nhà hàng Trung Hoa cao cấp gần đó, sau khi ngồi xuống, cô nhanh chóng gọi món, thái độ rất thiếu kiên nhẫn.

Từ điểm này, Ôn Ngôn càng chắc chắn cô ấy có chuyện: "Dao Dao, cậu và Triển Trì có chuyện gì à?"

Trần Mộng Dao ôm ly nước ấm, im lặng một lúc mới nói: "Tớ cảm thấy Triển Trì chỉ muốn về nước, chứ không phải muốn đính hôn với tớ, cũng không có kế hoạch gì cho tương lai của chúng tớ. Ba năm trước, khi chuyện vỡ lở, anh ấy đã chủ động đề nghị đi cùng tớ ra nước ngoài, tớ rất cảm động, không hề suy nghĩ đã bảo ba tớ tài trợ cho anh ấy. Ba năm nay, mọi chi phí của anh ấy ở nước ngoài đều do nhà tớ chi trả."

"Gần đây anh ấy trở nên trầm mặc hơn. Tớ hỏi thì anh ấy nói vẫn thích ở trong nước hơn, vì phải chăm sóc mẹ già sức khỏe không tốt, sau này muốn cùng tớ phát triển ở trong nước, về nước chúng ta sẽ đính hôn. Vì vậy tớ mới gọi cho cậu, bảo cậu nghĩ cách. Hôm qua ăn cơm xong, tớ nhắc đến chuyện đính hôn, anh ấy lại lảng sang chuyện khác, đây không phải là lần đầu tiên... Cậu biết đấy, tớ không phải người hay đa nghi, nhưng nhiều lần như vậy, tớ cũng không phải là kẻ ngốc."

Ôn Ngôn không phải chuyên gia tình cảm, nghe qua nghe lại cũng chỉ hiểu lờ mờ rằng Triển Trì dường như không muốn đính hôn, còn lại cô không hiểu gì thêm.

"Tớ... tớ cũng không biết nói sao nữa. Có lẽ anh ấy chỉ là không chú ý đến lời cậu nói thôi, chứ không phải thật sự không quan tâm. Hai người nên nói chuyện riêng với nhau. Dù sao cũng đã ở bên nhau ba năm, cậu đối xử tốt với anh ấy như vậy, đến tảng đá cũng phải ấm lên, huống chi hai người ban đầu còn là tự do yêu đương, tiền đề của tình yêu không phải là thích nhau sao?"

Đến tảng đá cũng phải ấm lên... Nói đến đây, cô bất chợt nghĩ đến Mục Đình Sâm, tảng đá này của anh, có lẽ sẽ không bao giờ ấm lên được...

Trần Mộng Dao uống một ngụm nước, nở một nụ cười bất cần: "Thiếu gì trai tốt, nếu không thành với Triển Trì, tớ cũng không cần phải treo cổ trên một cái cây. Ngược lại là cậu, tớ không thể nào ngờ được cậu lại kết hôn với Mục Đình Sâm. Cậu giỏi thật đấy, người đàn ông mà hàng vạn cô gái thèm muốn cuối cùng lại bị cậu thu phục. Tớ nhớ ngày xưa còn nói nếu được ngủ với anh ta một lần thì có chết ngay cũng đáng. Tớ rút lại lời đó nhé, đàn ông của bạn thân tớ không thèm!"

Ôn Ngôn bị chọc cười: "Thôi đi..."

Trần Mộng Dao cười ranh mãnh, nhỏ giọng hỏi: "Cậu và Mục Đình Sâm... chênh nhau cả chục tuổi nhỉ? Hai người 'chuyện đó' có hòa hợp không? Anh ta có mạnh không?"

Phụ nữ tụ tập với nhau chỉ toàn nói những chuyện này, mặt Ôn Ngôn có chút nóng lên: "Dao Dao... tớ và anh ấy vẫn chưa..."

Trần Mộng Dao nhận ra điều gì đó, bĩu môi: "Anh ta vẫn để tâm chuyện ba năm trước à? Nói thật nhé, không có người đàn ông nào không để ý chuyện đó đâu, huống chi lúc đó còn ầm ĩ cả thành phố. Anh ta là Mục Đình Sâm đấy, mặt mũi anh ta để đâu? Nhưng đã đến nước này mà anh ta vẫn cưới cậu, vậy thì là tình yêu đích thực rồi. Cậu cứ đối xử tốt với anh ta, chắc chắn sẽ không uổng phí chân tình đâu. Tớ hỏi thêm một câu nữa nhé... cậu và Thẩm Giới... đêm hôm đó... rốt cuộc có hay không?"

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play